Tác giả: Khôi Chủng

Ta sinh ra đã chẳng phải dạng hiền lành. Năm ba tuổi, ta dùng trâm cài tóc chọc mù mắt tiểu công tử nhà bên cạnh, chỉ vì hắn dám nhìn trộm mẫu thân ta tắm. Năm năm tuổi, ta phóng hỏa đốt cả gánh hát, chỉ vì ta trông thấy bọn họ mua bán trẻ con. Năm mười tuổi, ta lén dẫn người phế đi cháu trai của Ngự sử, ai bảo hắn dám giữa đường trêu ghẹo tỷ tỷ. Những chuyện tương tự như thế, nhiều vô số kể... Sau này, ta gả cho lương nhân, nhà chồng ai nấy đều lương thiện, khiến ta ở hậu trạch buồn chán đến...