Thư Yến dần lấy lại tâm trạng bình tĩnh, ngước nhìn Đường Chính Lâm trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc sau rồi hỏi:
"Sao lại bị lạc tới đây?"
Đường Chính Lâm thẹn thùng, câu từ lộn xộn đáp:
"Ra ngoài chơi… Tiểu Sang Sang mua đồ… Tôi chạy theo một chú cún và lạc."
Thư Yến xoa xoa đầu, hiểu được ý của anh ta, có lẽ là anh ta đi cùng một người tên là Tiểu Sang Sang, người đó đang bận mua gì đó cho anh ta và anh ta bị thu hút bởi một con chó và đuổi theo nó, cuối cùng bị lạc.
Dù sao nhiệm vụ của cô là trị bệnh và giúp anh ta trong con đường sự nghiệp, cô sẽ đưa "cậu nhóc" này về nhà.
Mà lúc này trong kí ức của Thư Yến dường như đã nhớ ra được vì sao cái tên Đường Chính Lâm nghe lại quen quen, hóa ra trong nguyên tác từng có một lần đề cập đến Đường gia vốn là đại gia tộc đứng đầu nơi đây, thế nhưng tiểu gia tử nhà họ Đường từ nhỏ lại bị bệnh ngốc, thế là ông Đường dù đã già vẫn không thể truyền tài sản lại cho cậu con trai này.
Cuối cùng nam chính Vương Thiên Bảo vì cướp được hầu hết công ty và tài sản của Kiều gia, sau đó thành công đánh bại Đường gia, xây dựng nên bá nghiệp vững chắc.
"Được rồi, tôi biết nhà anh ở đâu, tôi sẽ đưa anh về nhà."
Đường Chính Lâm nghe Thư Yến nói vậy khuôn mặt liền vui như tết, vỗ tay:
"Chị sẽ đưa tôi về nhà sao? Chị thật là tốt quá!"
Thư Yến nắm lấy tay của anh ta, dắt anh ta đi, nói thêm:
"Bộ nhìn tôi già lắm hay sao mà gọi tôi bằng chị mãi vậy?"
Anh ta vội lắc đầu lia lịa:
"Không không, không già, rất xinh đẹp."
Thư Yến có hơi sững sờ, không ngờ tên này bị ngốc nhưng rất biết cách nịnh bợ nha.
Đường Chính Lâm hơi đỏ mặt, nhỏ giọng:
"Nếu chị không thích tôi gọi bằng chị, tôi sẽ không gọi chị nữa."
"Tùy anh."
Nghe lời này của Thư Yến, anh ta cười híp mắt:
"Vậy sau này sẽ gọi tên của đằng kia."
Thư Yến dắt tay Đường Chính Lâm theo lối mà bản đồ trong điện thoại chỉ đến công ty của Đường gia, cũng không trả lời Đường Chính Lâm, nhưng anh ta cứ hỏi tên cô mãi, hỏi mãi khiến cô đau cả đầu, đúng là không nên đấu tranh kiên nhẫn với đồ ngốc, cuối cùng cô đành chịu thua.
"Kiều Như."
Đường Chính Lâm vui mừng vì được cô đáp trả.
"Kiều Như… Kiều Như, tên hay lắm, vậy từ nay Kiều Như sẽ là bạn của Chính Lâm… À không, là bạn thân nhất của Chính Lâm."
Thư Yến chỉ biết lắc đầu, dù sao tên nhóc này rất hồn nhiên và không hề gây hại cho cô, có lẽ cô sẽ đối xử tốt với anh ta một chút.
Còn về căn bệnh ngốc của anh ta, không phải không thể chữa, chỉ là cần có thêm thời gian để cô trị bệnh.
Dù sao khi còn là người canh gác của thánh địa, Thư Yến còn có biệt danh "Thần Y" nổi tiếng khắp nơi không ai không biết đến, chỉ là muốn cô chữa bệnh cho một ai đó thì không phải chuyện dễ dàng gì.
Phải, thần y bị mất mạng bởi vì mắc phải xương cá… Đúng là trò cười cho thiên hạ.
Đến công ty của Đường gia, vừa thấy Thư Yến dắt tay của Đường Chính Lâm đi đến, mấy bảo vệ ở đó ngay lập tức nhận ra thiếu gia nhà mình, vội vàng chạy tới chỗ của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!