Chương 49: Quay về thực tại

Thư Yến tỉnh lại trên một chiếc giường thô sơ, trong một căn nhà tranh đã cũ kĩ.

Cô ngước nhìn xung quanh, có chút không tin nổi vào mắt mình, đây thực sự là nhà của cô, và cô thực sự đã sống lại.

Cô gượng ngồi dậy, trên bàn vẫn còn một cái bát, trong cái bát vẫn còn nửa con cá có vẻ như đang dần bốc mùi hôi thối.

Thư Yến vẫn còn nhớ, chính xương của con cá này hại chết cô.

Nghĩ lại có chút xấu hổ, cô vội vàng ngồi dậy, dọn dẹp bát cơm và lau chùi nơi đó.

Sau khi đã tắm rửa, thay một bộ y phục mới, Thư Yến ra khỏi nhà, đến một nơi cách đó vài bước chân, trước một hang động.

Cô khẽ đọc một câu thần chú, sau đó trên cửa hang động hiện lên một dòng chữ có ánh sáng màu vàng, điều này cho thấy những ác linh kia đã được bắt trở lại phong ấn bên trong Thánh Địa.

Khóe môi cô khẽ nở nụ cười, trên tay cầm một lá thư đã được viết sẵn từ trước, cô đi đến sảnh điện của Thánh Địa.

Cô đưa bức thư cho chủ quản của thánh địa, là một lão tiên nhân, râu tóc đã bác phơ, ông ta cầm lấy bức thư, khẽ ngước nhìn cô, giọng có chút trách móc.

"Con bé này ba ngày qua đã đi đâu mà lại không đến canh giữ ở Thánh Địa hả, lại ham chơi có đúng không?"

Thư Yến có chút ngạc nhiên, lão tiên nhân nói rằng chỉ vừa mới trôi qua có ba ngày thôi sao? Thế nhưng rõ rằng cô đã qua nhiều thế giới như vậy, rõ ràng phải trôi qua rất lâu mới phải.

Cô ngừng một lúc mới nói:

"Lão tiên nhân, ta muốn xin nghĩ việc."

Ông ta nghe Thư Yến nói lời này, giống như không tin vào tai mình, trợn tròn mắt:

"Con bé này… Sao đột nhiên lại…"

Thư Yến nhìn thẳng vào mắt lão:

"Ta nghĩ kĩ rồi, mấy năm qua ta sống ở đây cũng có chút buồn chán, ta muốn ra bên ngoài du ngoạn một chuyến."

Lão tiên nhân thở dài, biết rằng không thể cản được cô, bèn nói:

"Được rồi, nhiều năm qua cô cũng chỉ quanh quẩn ở nơi này, ắt hẳn là cảm thấy rất bức rức, sau khi rời đi có thể đến nhân gian hoặc đâu đó du ngoạn một chuyến, cũng xem như không uổng phí cuộc đời, nếu sau này chán rồi thì có thể quay về đây, ta vẫn sẽ đón nhận cô."

Thư Yến cảm ơn lão tiên nhân, tâm sự đôi lời sau đó rời đi.

Cô là muốn đi đến thiên cung để tìm gặp người đó.

Khi đi đến cổng thiên cung, cô bị hai vị thiên binh chặn lại, bọn họ giương đau về phía cô, khuôn mặt hung dữ.

"Nữ nhân kia là ai, sao dám tùy ý xông vào thiên cung?"

Thư Yến trước nay chưa từng đến một nơi cao quý như vậy, trước nay cô cho rằng chỉ cần tới trước cổng, gõ cửa thì sẽ có thể gặp được người mình muốn gặp.

"Ta đến tìm thái tử thiên cung, tên là gì nhỉ… À, phải rồi, là Bạch Phong."

"To gan, ngươi là ai mà dám đòi gặp thái tử của bọn ta? Có thư mời của ngài ấy không, nếu có thì đưa ta xem."

"Ta không có, làm sao để có thư mời?"

Còn chưa nói được thêm hai câu Thư Yến đã bị bọn họ đuổi khỏi ranh giới thiên cung.

Cô bực dọc, ngước nhìn ngang dọc xem còn cách nào khác không thì đột nhiên từ phía xa có một đoàn binh lính đi đến, bọn họ đang khiên trên tay một chiếc kiệu, bên trong kiệu có lẽ là một nữ nhân cành vàng lá ngọc nào đó.

Lúc này trong đầu cô chợt nảy lên một ý tưởng tinh ranh, đó chính là trốn trong chiếc kiệu đó để có thể thành công đi vào bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!