Chương 46: (Vô Đề)

Mọi chuyện đều đã được giải quyết, nhà họ Trần tất cả đều đã đi về nhà, chỉ còn lại bóng lưng của Thư Yến, ngước nhìn bóng dáng gia đình hạnh phúc của họ rời đi.

Thư Yến tự hỏi, liệu việc cô nói ra thân phận của nguyên chủ là đúng hay sai? Cuối cùng, nguyên chủ vẫn chỉ cô đơn một mình, không ai cần đến cô ấy cả.

Nhìn thấy bóng dáng thẫn thờ như đang suy nghĩ gì đó của Thư Yến, Diệp Hàn đi đến, đột nhiên vòng tay qua eo ôm lấy cô từ phía sau.

"Đừng để ý đến bọn họ nữa, từ hôm nay tôi sẽ bảo vệ em, che chở cho em."

Đó là những lời mà anh muốn nói với cô lúc này, nhưng anh đã không nói ra điều đó mà chỉ lặng im, bờ môi có chút trĩu nặng.

Bởi vì sắp tới đây, thứ mà anh phải đối mặt là một thử thách mà e rằng khó có thể vượt qua được, liệu rằng lời hứa mà anh dành cho cô có thể giữ được không?

Cứ như vậy, giữa một khoảng không gian, anh ôm cô thật chặt, giống như sợ rằng cô sẽ rời đi khỏi vòng tay mình.

Thư Yến xoay người lại, ngước nhìn anh, rồi đột nhiên lại có chút né tránh.

Có lẽ vì khuôn mặt đỏ ửng muốn khóc của cô, Thư Yến cho rằng cô không phải một người yếu đuối như vậy, có lẽ bởi vì cô bị ảnh hưởng bởi chính nguyên chủ Tiểu Tuyết vì vậy nên mới có bộ dạng này.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không muốn Diệp Hàn nhìn thấy sự yếu đuối này của mình nên mới né tránh.

"Không sao chứ?"

Trước câu hỏi của anh, cô không đáp lời.

"Chủ nhân hỏi mà người hầu lại không trả lời thì sẽ bị phạt đấy."

Anh đưa ra biểu cảm ma mị.

"Anh thích thì cứ phạt."

Trong lúc cô còn chưa nói được hết câu thì đột nhiên Diệp Hàn giữ lấy phần sau gáy cô, tiến sát vào môi và hôn lấy đôi môi mềm mại ấy.

Cảm giác ấm nóng, nhẹ nhàng thật khó tả khiến con người ta muốn đắm chìm vào như một cơn say.

Đầu lưỡi anh giống như một con thú săn mồi, không ngừng tiếp xúc với lưỡi của cô.

Thư Yến không phản kháng, cô ngược lại muốn nụ hôn này kéo dài hơn nữa, giống như một loại thuốc xoa dịu những nỗi đau mà cô đã từng chịu đựng.

Diệp Hàn nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô một nụ hôn rồi sau đó đứng dậy rời đi.

Trời đã khuya, cánh cửa bên ngoài sảnh biệt thự chợt mở ra, một người đàn ông trung niên cao lớn, trên mặt có một vết sẹo, cả người ông ta phát ra một luồng khí lạnh đến đáng sợ.

Ông ta ngồi xuống ghế ở trong sảnh, rót một tách trà.

"Chuyến đi ngày mai phải trông cậy vào con trai của ta rồi."

Diệp Hàn cười nhếch:

"Cha thật sự tin tưởng con trai mình đến như vậy sao?"

Diệp Thương ánh mắt sắc như dao, im lặng một lúc mới nói:

"Đương nhiên, con tài giỏi hơn nhiều so với những gì mà ta tưởng tượng."

Ông ta đang đề cập đến tin tình báo Diệp Hàn có ý muốn tạo phản.

"Cha nghĩ nhiều rồi, con chẳng phải lúc nào cũng là đứa con trai nghe lời bên cạnh cha sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!