Chương 8: Gặp lại Lam Túc

Lâm Khinh ức chế lắm nhưng y ngại tu vi mình không ra gì. Lại còn chưa học được một thuật pháp chiến đấu nào, đến pháp bảo cũng chẳng có lấy một cái. Cho nên y đành nhịn xuống cơn tức rồi trơ mắt nhìn người ta đi xa.

"Ta nhớ rõ mặt ngươi rồi, tên mặt trắng." Lâm khinh lầm bầm oán hận xong rồi quay đi thẳng, y cảm thấy chẳng còn muốn tìm kiếm gì nữa.

Vừa đi được vài bước, thiếu niên chợt ngừng lại vì nghe thấy tiếng cười ở đằng sau, tiếng cười này tuy nhỏ nhưng y chắc chắn là tiếng cười nhạo.

Lâm Khinh quay người lại để nhìn xem là ai cười mình. Không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Lâm Khinh khá ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Người này hôm nay vẫn mặc y phục màu đen, rất cao và gầy. Hắn đứng dựa vào vách đá, miệng vẫn còn vương lại nét cười.

Chính là Lam Túc lâu rồi không gặp.

"Ngươi cười cái gì chứ???" Lâm Khinh bị mất mặt trước người này nên khá khó chịu. Mặt nhăn lại, y cáu kỉnh chất vấn người kia.

Lam Túc nhìn chăm chú Lâm Khinh một lúc lâu, khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ trêu chọc, nhìn thấy người kia nghẹn đỏ mặt lên thì mới hài lòng lên tiếng: "Ta đâu có cười ngươi."

Lâm Khinh bị nhìn một lúc lâu, y thẹn quá hoá giận không thèm dây dưa với hắn nữa, định đi khỏi đây thì bị kéo lại.

"Cho ngươi này!" Lam Túc thu hồi vẻ mặt cợt nhả rồi lên tiếng, đồng thời cũng ném một vật về phía Lâm Khinh.

"Ta không thèm, từ từ... cái này là gì đây?" Nhìn lại thì hoá ra Lam Túc ném cho y một cái ngọc giản.

"Ta thấy công pháp này rất thích hợp với ngươi, đó là công pháp tu luyện cơ bản của gia tộc ta, ngươi cứ xem xét kỹ rồi quyết định xem có nên tu luyện không. Dù nó chỉ là Hoàng cấp trung giai công pháp, nhưng sau này khi ngươi tăng một cấp sẽ thấy sự khác biệt với các công pháp khác!" Lam Túc nghiêm túc nói.

"Sao ngươi lại giúp ta?" Không hiểu sao Lâm Khinh nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn mà lại thấy có vài phần đáng tin, giọng nói của y cũng tự nhiên mềm mỏng đi.

"Ta thấy ngươi khá hợp mắt, thế thôi!" Một lúc lâu sau đó giọng người kia mới cất lên.

"Hợp mắt cái quỷ gì chứ. Cho thì ta lấy luôn. Có tiện nghi chả tội gì không chiếm, dù sao ta bây giờ cũng chẳng có gì để lợi dụng cả." Lâm Khinh nghĩ bụng như vậy rồi nặn ra vẻ tươi cười đáp lại:

"Vậy cảm ơn ngươi, ta phải đi đây." Nói xong y quay đầu đi thẳng.

Người kia chỉ cười cười đứng đó nhìn thân ảnh thiếu niên dần khuất dưới lầu. Nếu bây giờ Lâm Khinh quay lại, hẳn sẽ bắt gặp trong mắt người kia một chút nhu tình cùng... Cưng chiều?

"Bảo bối vẫn còn nhỏ quá, chưa ăn được..." Sau khi Lâm Khinh đi hồi lâu Lam Túc mới thu hồi ánh mắt lại rồi nhẹ giọng nói.

Lâm Khinh không biết mình bị người ta để ý, vì chiếm được tiện nghi nên lúc xuống tầng một, y đã quên mất cả cơn tức vừa nãy. Không đi vội mà y còn nán lại tìm kiếm thêm một số thuật pháp chiến đấu và xem xét một số điển tịch về Nhật Nguyệt đại lục.

Đang tập trung đọc, bỗng một tàn thiên công pháp màu xanh đậm loé sáng thu hút sự chú ý của y. Tàn thiên này được để hờ hững trong một cái hốc đá, không chút nổi bật. Nhưng nhìn kỹ ấn ký đã mờ nhạt trên đó, đồng tử trong mắt Lâm Khinh chợt co rút lại.

Thật sự là rất giống nhau...

Lâm Khinh quyết định phải lấy vật này ngay lập tức.

Nhìn đến điểm cống hiến cần phải đổi, Lâm Khinh tắt tiếng. Đây là một tàn thiên chỉ được xếp vào trung giai công pháp, vậy mà giá trị những ba trăm điểm cống hiến. Nhưng mà lúc này y đâu còn vẻ tiếc nuối với tham lam hàng ngày, y bỏ lệnh bài thân phận ra rồi dùng điểm cống hiến đổi lấy tàn thiên không hề do dự. Bởi vật này quá mức quan trọng.

Lâm Khinh tuy trở thành hai bàn tay trắng nhưng vẫn cực kỳ hưng phấn với thu hoạch ngày hôm nay, Không còn tâm tư xem xét gì nữa, y vội vã về động phủ để kiểm kê thu hoạch.

Vừa về đến nơi thì y đã thấy một thân ảnh đứng ở trước động phủ. Tà váy bay bay nhìn khá giống tiên tử.

Nay là ngày gì mà gặp lắm người quen vậy?

Người đến cũng là một người mới gặp một lần, chính là nữ hài tử tên Ngâm Thiên Dự. Hôm nay trông nàng ta khá tươi tắn, hai bím tóc lúc lắc hai bên, y phục màu xanh trên người khá cầu kỳ mà nàng mặc lên trông lại khá dễ thương.

Thấy y đến gần nàng ta vội vàng bắt chuyện: "Lâm Khinh, ta chờ ngươi nãy giờ...!"

Lâm Khinh : "..."

"Cái quái gì thế này, ta và nàng ta đâu có liên quan gì đến nhau?" Lâm Khinh nghĩ bụng, nhịn xuống sự nôn nóng trong lòng, mặt ngoài nhìn vẫn điềm tĩnh, giọng điệu còn khá nhẹ nhàng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!