[Còn một chương nữa là kết truyện.]
...
Trở về Tuệ Long điện, việc đầu tiên trẫm làm là hạ lệnh cho Ngọc Minh và Ngọc Trí âm thầm đi điều tra Hoàng hậu Tuyết Mai. Nàng ta rõ ràng không hề tỏ ra bất ngờ khi nghe Tâm Đức bẩm báo nàng từng bị sảy thai. Tuyết Mai biết một số bí mật cũng chẳng phải sự lạ, điều bất thường ở đây là vì sao nàng ta lại biết được? Tuyết Mai hành sự quá kín kẽ, tất cả các cung nữ thân cận với nàng ta đều không khai ra được thông tin gì quan trọng.
Bọn chúng chỉ biết Tuyết Mai từng gửi cho nàng một mẩu giấy ám chỉ Hoà Hợp chính là người đã hại đứa trẻ đầu tiên của chúng ta. Trẫm nghĩ như nào cũng không thấy Hoà Hợp có liên quan, có chăng chỉ là Tuyết Mai muốn lợi dụng nàng để loại bỏ Hoà Hợp. Trẫm không đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột nên trực tiếp gọi nàng ta đến hỏi chuyện:
- Hoàng hậu! Trẫm và nàng bí mật kết giao từ nhỏ, trẫm tưởng chúng ta xem nhau như tỷ đệ, làm gì cũng sẽ cân nhắc tới lợi ích của đối phương. Thật không ngờ, Hoàng hậu đối với trẫm thật quá tàn khốc.
Tuyết Mai chậm rãi phân trần:
- Hoàng thượng! Tuyết Mai ngu muội không hiểu người muốn ám chỉ điều gì? Thần thiếp thương người như đệ đệ ruột. Hoàng thượng đau một, thần thiếp đau mười. Tâm trạng Hoàng thượng sầu não, tâm trạng thần thiếp cũng sẽ u ám theo. Thần thiếp đối với Hoàng thượng, sao có thể tàn khốc?
- Cướp đi quyền được chào đời của long thai không được tính là tàn khốc sao?
- Hoàng thượng! Thần thiếp oan uổng! Thần thiếp không hề hại Đơn muội!
- Ồ! Trẫm đã nhắc đến tên nàng ấy ư?
- Hoàng thượng! Thần thiếp đủ hiểu người để biết rằng trong hoàng cung này, chỉ duy nhất một mình Đơn muội được quyền mang long thai.
- Vậy chắc nàng cũng hiểu phủ Đại tướng quân sẽ ra sao nếu như nàng khai gian, phải không?
- Hoàng thượng! Người cũng biết Tuyết Mai vốn thẳng thắn, bộc trực, tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện để phải hổ thẹn với lương tâm. Cho dù Hoàng thượng có san bằng cả phủ Đại tướng quân, sự thật cũng chỉ có một, đó là thần thiếp vô tội.
Tuyết Mai quả quyết. Trẫm cười vang.
- Được. Rất được. Rất có khí phách! Nếu như san bằng cả phủ Đại tướng quân cũng không thể tìm ra sự thật thì có lẽ trẫm phải cho người về Sơn Nam đón Bách Tâm vào cung một chuyến mới được.
- Hoàng thượng tại sao lại nhắc tới Bách Tâm? Thần thiếp và người đó vốn chẳng hề liên quan.
- Nếu đã không liên quan, nàng cần gì phải run rẩy? Sợ trẫm lấy mạng hắn sao?
Tuyết Mai mất bình tĩnh cảnh tỉnh trẫm:
- Hoàng thượng! Người đó không những có công vực dậy cả vùng Ngô Nông mà còn là sư phụ của Hoàng thượng, là quê hương của người trong tim Hoàng thượng. Hoàng thượng nếu như dám lấy mạng người đó, chỉ e... vạn năm sau vẫn bị người đời cười chê.
- Hoàng hậu lo xa quá rồi! Trẫm đâu cần phải lấy mạng Bách Tâm. Một khi chuyện hắn lừa Đơn phi viết thư tuyệt tình bị lộ ra ngoài... chỉ e... vạn năm sau, thanh danh của hắn vẫn bị ô uế.
- Người đó làm vậy chỉ vì lo lắng cho tương lai của Đơn muội. Người đó cũng biết sai rồi. Người ta nói đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng khoan dung.
- Tuyết Mai! Bách Tâm có bị ngàn đời sau chửi rủa hay không còn tuỳ thuộc vào mức độ trung thực của nàng.
- Hoàng thượng cớ sao phải dùng người đó để ép cung thần thiếp?
- Hoàng hậu cớ sao phải hốt hoảng?
- Hoàng thượng! Thần thiếp chỉ đơn thuần lo lắng cho người. Tháng Giêng, nhiều quan lớn mừng rơi nước mắt khi hay tin người đó vẫn chưa quy tiên. Bọn họ tại mỗi nấc thang trên đường đời đều sẽ nhớ đến công ơn của người thầy đã dìu dắt mình. Nếu như tin xấu kia thực sự bị truyền ra ngoài, thần thiếp dám chắc các quan sẽ cho rằng Hoàng thượng nhỏ nhen, cố tình chấp nhặt chuyện xưa. Hoàng thượng có nhất thiết phải khơi mào lại những lỗi lầm đã qua để rồi chính bản thân mình cũng bị ghét bỏ?
Trẫm sau khi đã xác định được vị trí của Bách Tâm trong lòng Tuyết Mai liền hạ màn:
- Hoàng hậu quả thực thông tuệ. Nàng chắc hẳn cũng biết một người có sức ảnh hưởng lớn như Bách Tâm, hiển nhiên hắn phải có tài. Nàng đoán xem nếu như bây giờ trẫm tiết lộ cho hắn một vài điểm hoài nghi, đồng thời giao cho hắn điều tra lại vụ việc Đơn phi bị mất long thai thì sau bao nhiêu ngày hắn sẽ tìm ra đáp án?
Hoàng hậu Tuyết Mai, nữ nhi của Đại tướng quân, kiếm kề cổ không hề lung lay, nhưng lại lo sợ hình ảnh của mình bị tổn hại trong mắt người thương. Nàng ta dập đầu liên tục, gào khóc xin xỏ:
- Hoàng thượng! Thần thiếp van lạy người! Người tuyệt đối không thể ở trước mặt người đó nhắc đến tên của thần thiếp! Thần thiếp có được cái tên Tuyết Mai là nhờ phụ thân không quản đường xá xa xôi tới phủ Thường Tín xin chữ. Tuyết Mai chính là hoa mai xinh đẹp, không tì vết ở trong tuyết. Những năm qua, thần thiếp nhiều lần cố ý ra mặt bảo vệ Đơn phi, tuy chỉ đổi lại được một lời cảm tạ của người đó nhưng trong lòng vẫn thấy hân hoan khó tả. Hoàng thượng!
Người tuyệt đối đừng cho người đó biết sự nhơ nhớp của thần thiếp! Thần thiếp biết sai rồi! Thần thiếp thừa nhận trong thời gian Đơn phi và người ở phủ Đại tướng quân, thần thiếp đã lén bỏ thuốc vào đồ ăn của Đơn phi. Đàn bà một khi đã dùng thứ thuốc đó thì tất cả những lần mang thai sau này đều sẽ gặp khó khăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!