Chương 49: Đại Hoàng Tử Uy Vũ

Hoàng thượng cũng thật tài, vừa tình cảm với Hoàng hậu xong đã có thể ngọt giọng hỏi Thuận Hiền:

- Sao Hiền Hiền của trẫm lại khóc thế kia?

Thuận Hiền nức nở trình bày:

- Hoàng... Hoàng thượng... gọi nô tì... là... con... tiện tì... xảo quyệt... nô tì... đau lòng...

- Vậy nàng không phải là con tiện tì xảo quyệt ư?

- Bẩm Hoàng thượng, nô tì từ thuở lên ba đã thật thà chân chất, nào có biết xảo quyệt là gì đâu.

Khiếp thôi! Mồm trơn như bôi mỡ lợn! Hoàng thượng làm ra bộ tin tưởng, chàng hỏi:

- Vậy vừa rồi trẫm nói oan cho Hiền Hiền sao?

- Dạ, nô tì thực sự bị oan ạ. Hoàng hậu là chủ nhân của nô tì, nô tì có mười lá gan cũng không dám vu oan cho nương nương. Nô tì chỉ phụng lệnh Hoàng hậu hành sự, còn tâm ý của nương nương như nào, nô tì quả thực không dám phỏng đoán.

- Trẫm cũng nghĩ Hiền Hiền của trẫm ngây thơ như chiếc lá mơ, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy được.

Lương phi tò mò lên tiếng:

- Bẩm Hoàng thượng, nếu Thuận Hiền ngây thơ vô tội thì không lẽ mọi chuyện đều do Hoàng hậu tính kế nhằm đổ oan cho Đơn tần hay sao?

Thái hậu gắt gỏng:

- Lương phi ngu xuẩn! Hổ dữ còn không ăn thịt con nữa là người đàn bà nhu mì hiền dịu như Hoàng hậu. Rõ ràng Thuận Hiền hại Hoàng hậu không thành, lợi dụng lúc Hoàng hậu bất tỉnh liền bịa chuyện vu khống. Thứ tiện tì dơ dáy tích đức ngàn kiếp mới được hầu hạ người có cốt cách thanh cao như Hoàng hậu, không biết thân biết phận thì thôi, lại dám hoá chó phản chủ.

Hoàng thượng bình thản bảo:

- Cái "rõ ràng" mà mẫu hậu nói cũng chỉ là suy đoán, không có bằng chứng xác thực.

- Hoàng thượng! Người lại tin con tiện tì này hơn cả thê tử của mình hay sao?

- Hợp Hợp của trẫm thuần khiết, lương thiện biết bao! Trẫm sao có thể tin Hiền Hiền hơn Hợp Hợp được? Hợp Hợp à! Ban nãy, trẫm thấy mi mắt nàng hơi giật, phải chăng nàng đã tỉnh rồi, nhưng trong lòng nhiều phiền muộn nên chưa mở mắt? Hay để trẫm giúp nàng vui lên nhé! Trẫm có nên cù lét để nàng bật cười không? Trẫm nhớ lắm nụ cười giòn giã như lạc rang muối của nàng!

Hoàng thượng đối với Hoàng hậu có thật là tình sâu nghĩa nặng không vậy? Sao cách nói chuyện của chàng cứ đểu đểu kiểu gì thế? Không phiền Hoàng thượng cù lét, Hoàng hậu từ từ hé mắt như một phép màu. Nàng ho một tràng dài rồi yếu ớt hỏi:

- Hoàng thượng! Thần thiếp đã bất tỉnh bao lâu rồi?

Thái hậu mừng rỡ nói:

- Bao lâu không quan trọng, Hoàng hậu tỉnh lại là tốt rồi. Bằng không, con tiện tì Thuận Hiền kia chẳng biết sẽ bôi nhọ con đến mức nào nữa.

- Thuận Hiền? Bôi nhọ? Mẫu hậu có ý gì ạ?

Hoàng hậu ngơ ngác hỏi. Đức phi tốt bụng tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Hoàng hậu nghe xong liền rời khỏi vòng tay của Hoàng thượng. Nàng run rẩy đi tới chỗ Thuận Hiền, đau đớn hỏi:

- Thuận Hiền! Bổn cung đối xử với ngươi và Thuận Nhu không tệ, ngươi nỡ lòng nào lấy oán trả ân? Ngươi không nghĩ cho Thuận Nhu ư? Có người tỷ tỷ ác độc như ngươi, sau này Thuận Nhu biết sống sao?

Chẳng biết cố ý hay vô tình mà Hoàng hậu nhắc tới Thuận Nhu đến ba lần. Thuận Hiền vừa nãy còn cứng miệng, giờ đã ngoan ngoãn nhận tội:

- Thuận Nhu... Thuận Nhu không liên quan gì cả... là nô tì... tất cả là tại nô tì... chính nô tì đã làm giả đơn thuốc, lén đi mua ô mai Thất Tự. Nô tì hại Hoàng hậu nương nương sảy thai, cứ tưởng ngọc thể nương nương cạn kiệt, không bao giờ tỉnh lại nữa nên cả gan vu khống nương nương. Nô tì tội đáng muôn chết, mong Hoàng hậu nương nương trách phạt.

Nước mắt Hoàng hậu chảy ra như mưa. Nàng quỳ xuống, cao thượng bẩm báo:

- Bẩm Thái hậu, bẩm Hoàng thượng, Thuận Hiền phạm lỗi âu cũng tại thần thiếp quản thuộc hạ chưa nghiêm. Thần thiếp xin được chịu phạt thay nàng.

Thái hậu xót xa cảm thán:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!