Ta quay lại đằng sau, vẫn ở tư thế quỳ, nhưng ta cúi đầu xuống đất để cảm tạ Hoàng thượng:
- Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng đã ban hồng.
Hoàng thượng cúi xuống, chàng nâng cằm ta lên, đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt ta. Ta giải thích:
- Hoàng thượng! Những cố gắng của người hái hồng... thần thiếp chưa từng ngó lơ. Chỉ là... kiếp này của thần thiếp... đối với người ngâm hồng...
Hoàng thượng cắt ngang lời ta:
- Chỉ là mấy lời nói vu vơ khi thu về thôi. Đơn tần không cần phải suy nghĩ nhiều.
- Kiểu nói chuyện của Hoàng thượng thật xa cách.
- Câu từ trẫm dùng dẫu có là băng thì cũng chẳng thể lạnh bằng sự thờ ơ mà Đơn tần dành cho trẫm.
- Hoàng thượng! Thần thiếp đối với người... chưa từng thờ ơ... ngược lại... mỗi ngày đều thương nhớ!
- Đơn tần thật biết cách khiến người ta cảm kích! Thế nhưng, nỗi thương nhớ mà Đơn tần vừa nhắc đến có lẽ chỉ là sự thương hại thôi, nào dám sánh ngang với những nhung nhớ da diết gửi về chốn Sơn Nam kia.
- Hoàng thượng! Chúng ta cứ nhất thiết phải rành mạch từng ngóc ngách nhỏ trong tim vậy sao? Như vậy không phải quá phức tạp ư?
- Bởi vì Đơn tần luôn được đứng ở vị trí quan trọng nhất, hiển nhiên nàng không hiểu tâm tư của trẫm.
- Vị trí thứ nhất... quan trọng đến thế sao?
Hoàng thượng đặt tay lên vai ta, chậm rãi hỏi:
- Nếu như năm xưa trẫm không trở thành đứa con xuất sắc nhất của phụ hoàng thì hiện tại, trẫm đang ở đâu?
Hoàng thượng lớn lên trong bão tố, nếu chàng không nỗ lực vươn lên vị trí cao nhất thì không có gì đảm bảo rằng chàng sẽ tồn tại đến ngày hôm nay. Tuổi thơ của ta trái lại đầy ắp những tiếng cười giòn giã, cứ thế an yên mà trưởng thành trong sự bao bọc của sư phụ. Tính cách của ta sao có thể quyết liệt như chàng? Chàng cũng khó mà vô tư như ta. Ngay cả mẫu hậu còn lợi dụng chàng để củng cố quyền lực cho riêng mình thì chàng sao có thể tin tưởng ai tuyệt đối?
- Thần thiếp hiểu ý Hoàng thượng. Nếu như không trở thành người quan trọng nhất thì trong một vài tình huống đặc biệt, chúng ta sẽ bị vứt bỏ. Thế nhưng... thần thiếp vẫn bạo gan xin Hoàng thượng suy xét cho thần thiếp... thần thiếp... chưa bao giờ có ý định vứt bỏ chàng. Chính Hoàng thượng mới là người vứt bỏ thần thiếp. Mẫu Đơn cung lạnh ngắt hơi chàng, thần thiếp dẫu ngày nhớ đêm mong cũng chẳng dám oán trách nửa lời. Hoàng hậu và Thục phi đều có hỉ, thần thiếp tủi thân vẫn phải hết lời chúc mừng. Những việc có thể làm, thần thiếp đều đã làm hết rồi thưa Hoàng thượng!
Hoàng thượng siết chặt bả vai ta, gằn giọng hạ lệnh:
- Vậy thì cố mà làm những việc nàng không thể làm đi! Chừng nào nàng còn nhớ về người ở Sơn Nam, chừng đó Mẫu Đơn cung còn tàn tạ như lãnh cung.
Ta giận quá hoá điên:
- Thần thiếp có quên gì cũng không quên quê hương của mình! Chi bằng Hoàng thượng nhốt thần thiếp vào lãnh cung luôn đi! Cả đời này thần thiếp sẽ ngoan ngoãn ở đó để nhớ về Sơn Nam cho Hoàng thượng thoả mãn.
- Nàng...
Hoàng thượng còn giận hơn cả ta, chàng quát lớn:
- Người đâu!
Ngọc Trí vội vã chạy vào Hoàng Đại điện. Hắn khoa môi múa mép:
- Hoàng thượng bớt giận! Đơn tần chỉ là một chốc bốc đồng, vạn năm hối lỗi thôi chứ tuyệt đối không có ý muốn vào lãnh cung ăn hành đâu ạ!
Ngọc Trí nháy mắt với ta, như thể muốn nhắc nhở ta không khôn lên thì tha hồ mà chịu khổ trong lãnh cung. Ta biết điều xuống nước:
- Dạ bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vừa rồi đúng là máu lên não hơi chậm dẫn tới một khắc ngu dốt thôi ạ. Thần thiếp xin phép dành cả vạn năm sau này để hối lỗi, kính mong Hoàng thượng thứ tội!
Hoàng thượng không thèm đáp lời ta. Ngọc Minh đem vào trong một cái khay phủ khăn đỏ, bên trên có đặt một thanh bảo kiếm đẹp chói chang. Chuôi kiếm và bao kiếm đều được mạ vàng, chạm trổ tinh xảo, tạo cảm giác như có cả trăm con rồng đang bay xung quanh chiếc kiếm. Mắt rồng được làm từ ngọc bích đỏ, nhìn vào thấy hung dữ vô cùng. Tất nhiên, rồng hung dữ cỡ nào cũng không bằng người mặc áo rồng đang đứng trước mặt ta.
- Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu mong người đích thân hạ hồng để ban thưởng cho các vị nương nương nhân dịp tết Trung thu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!