Chương 41: Mê Trai Quá Trớn

Ủa? Nghe thấy ghét không hả? Cứ thích làm ta truỵ tim chàng mới chịu được à? Ừ thì ta cũng khai thật là ta bị truỵ tim rồi đó! Trái tim ta mong manh quá đỗi mà! Bị thồn cho cả tải thính thế kia thì sao mà chịu đựng nổi. Ta bật khóc rưng rức. Hoàng thượng luống cuống lau nước mắt cho ta, dịu dàng hỏi han:

- Lời nói của trẫm có chỗ nào chưa thoả đáng sao?

Ta gật đầu lia lịa, phụng phịu mè nheo:

- Chả có chỗ nào thoả đáng cả á! Lúc thì Hoàng thượng nói kiểu như chả thương thần thiếp chút xíu nào, hại thần thiếp buồn thỉu buồn thiu, lúc lại bóng gió mặn nồng khiến trái tim thần thiếp đứng ngồi không im. Rốt cuộc thì lời nào của Hoàng thượng mới đáng tin?

- Lời nào cũng đáng tin.

- Ủa? Sao kỳ vậy?

- Vì mỗi lời nói của trẫm chỉ đúng tại một thời điểm nhất định thôi. Nay thương mai ghét âu cũng là chuyện hết sức bình thường!

- Là bình thường thật ư? Không lươn chút nào sao?

- Không lươn.

- Vậy đối với Hoàng thượng, nay thần thiếp thương, mai thần thiếp ghét cũng là chuyện bình thường ư?

- Không. Nàng như vậy là rất lươn.

- Ủa? Tại sao Hoàng thượng như vậy là không lươn nhưng thần thiếp như vậy lại là rất lươn?

- Tại vì trẫm quy định là như vậy.

- Tại sao Hoàng thượng lại quy định là như vậy?

- Tại vì trẫm là người ra quy định.

- Tại sao Hoàng thượng lại là người ra quy định?

- Tại vì nếu nàng dám vặn vẹo trẫm thêm một câu nữa thì ngay bây giờ, khẳng định sẽ có người áp giải nàng về lãnh cung, ngày ngày bốc cám thay cơm.

Eo ôi! Có người cậy có quyền có thế bắt nạt ta! Ta tức á! Ta cài lại khuy áo rồi đứng phắt dậy, to mồm gào lên:

- Thần thiếp ứ cần ai áp giải nha! Thần thiếp tự về lãnh cung. Bốc cám thì bốc cám, thần thiếp sợ à? Cùng lắm là gầy trơ xương ra rồi đau ốm quanh năm chứ có gì nghiêm trọng đâu. Hoàng thượng không phải doạ!

Hoàng thượng tủm tỉm khen ta:

- Nàng giỏi!

Như kiểu khen đểu ý, ghét! Ta đi về phía cửa lớn, chả thấy chàng có động tĩnh gì, trong lòng ta có chút không vui. Ta hậm hực lèo nhèo:

- Đêm tối như này mà phải ngủ ở lãnh cung một mình kể cũng đáng thương hết sức. Cơ mà thôi, không ai thương thì phải chịu chứ biết làm sao?

Hoàng thượng lặng thinh. Ta tiu nghỉu mở cửa, phát hiện ra cửa đã bị khoá, miệng ta cười không khép lại được, nhưng ta vẫn kiêu chảnh làm màu:

- Hoàng thượng! Người bảo Ngọc Minh mở cửa cho thần thiếp được không ạ?

- Gọi chàng.

Hoàng thượng nhắc. Ta lý sự:

- Hoàng thượng không quan tâm tới thần thiếp nữa thì mắc gì phải để tâm tới cách gọi của thần thiếp?

- Trẫm đã khi nào không quan tâm tới nàng?

- Khi này! Ngay ban nãy! Người đuổi thần thiếp về lãnh cung còn gì? Đuổi hơi bị to luôn nhá!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!