Chương 40: Tất Thảy Đều Gây Thương Nhớ

Ngọc Minh chu đáo dâng lên chậu nước thơm để Hoàng thượng rửa tay. Ngọc Trí dùng khăn lau khô tay cho chàng xong rồi mới ngọt giọng bảo:

- Tuy bánh hơi cứng nhưng công bằng mà nói thì ngon thực sự, bánh gì mà lại mặn đi vào lòng người như thế này cơ chứ!

Ngọc Minh ăn hết chiếc bánh cũng gật gù khen:

- Không chỉ mặn đâu, nhâm nhi chiếc bánh một lúc, ngươi sẽ thấy có vị chát đọng lại nơi đầu lưỡi. Quá tuyệt!

- Ôi chao! Chát đã là cái gì? Chiếc bánh của ta còn hơi đăng đắng đây này. Ăn vào mà cứ nhớ mãi không quên. Có thể kết hợp mùi vị nhuần nhuyễn đỉnh cao như vậy, xem ra tài nghệ nấu nướng của Đơn tần đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi!

- Đơn tần nương nương! Rốt cuộc nương nương đã giấu tài nghệ của mình ở đâu trong suốt thời gian qua? Nô tài trong những năm tháng xưa cũ ấy, chỉ vì không được thưởng thức tài nghệ của nương nương mà chiếc thuyền hiểu biết trong tim cứ mãi đậu ở bến bờ nông cạn!

- Dạ, đúng vậy ạ. Xưa kia, nô tài vẫn luôn tưởng bánh phu thê sẽ có mùi thơm ngào ngạt quyến rũ của hạt gạo nếp cái hoa vàng xứ Kinh Bắc. Khi nhai miếng bánh trong miệng sẽ cảm thấy vừa giòn vừa dẻo, lại có vị ngọt thanh, béo béo, bùi bùi, ngầy ngậy, khiến người thưởng bánh mơ mộng về thứ tình cảm nồng đậm thấm đượm tình chồng nghĩa vợ. Tuy nhiên, nhờ được Đơn tần khai sáng, nô tài mới phát hiện ra bánh phu thê còn có thể cứng, mặn, đắng, chát, ám chỉ bát đũa còn có lúc xô, huống chi cuộc sống vợ chồng, đâu thể tránh khỏi lúc này lúc kia? Phải chăng việc nếm trải những đắng cay chua chát trong quá khứ sẽ giúp người ta biết trân quý hạnh phúc ngọt ngào trong hiện tại hơn?

- Chuẩn luôn ạ! Nếu không được thưởng thức tài nghệ của Đơn tần, nô tài vĩnh viễn sẽ xem thường những chiếc bánh phu thê chỉ có giá ba đồng ở quê mình!

- Có thể dựa vào vài chiếc bánh dân dã để truyền tải những triết lý sống cao đẹp, Đơn tần nương nương tinh tế thứ hai thì ai mà dám tranh chức tinh tế thứ nhất trong cái lãnh cung này đây?

Rõ ràng Ngọc Minh và Ngọc Trí dành cho ta cả tá mỹ từ, nhưng ta nghe chả thấy phổng mũi gì sất. Nghe nó lại cứ sai sai thế nào ý, nói chê cũng không phải mà nói khen cũng không đúng. Ta tò mò hỏi Hoàng thượng:

- Hoàng thượng! Chàng xem... rốt cuộc Ngọc Minh và Ngọc Trí có thích ăn bánh phu thê thần thiếp làm không vậy? Ý tứ của bọn hắn, thần thiếp nghe không ra.

Hoàng thượng mới chỉ liếc mắt nhìn qua phía bọn chúng, Ngọc Trí đã nhanh nhảu nói:

- Nô tài thích ăn bánh Đơn tần làm lắm ạ.

Ngọc Minh dẻo miệng hơn hắn một bậc:

- Nô tài thì hơn cả thích cơ ạ, được thưởng thức bánh của Đơn tần chính là phúc phận của nô tài ạ.

Hoàng thượng bình thản bảo:

- Được. Nếu như các ngươi đã mê muội bánh do Đơn tần làm như vậy thì trẫm cũng không nỡ lòng nào tranh ăn của các ngươi. Trong đĩa còn hai mươi chiếc bánh phu thê, thưởng cho Ngọc Trí ba chiếc, chỗ phúc phận còn lại, ban hết cho Ngọc Minh.

Ngọc Minh cuống cuồng nói:

- Bẩm Hoàng thượng! Phúc phận Hoàng thượng ban cho nô tài nhiều quá, nô tài không dám hưởng một mình. Nô tài xin phép được mang về Tuệ Long điện để các thái giám khác cũng được thơm lây.

- Thôi, ngươi thơm một mình đi!

Hoàng thượng ra lệnh. Ngọc Minh méo cả mặt. Ngọc Trí liếc nhìn Ngọc Minh rồi cười một cái rõ đểu. Ngọc Trí ăn xong ba chiếc bánh phu thê thì Ngọc Minh đã ăn đến chiếc bánh thứ tám luôn rồi. Tuy nhiên, chưa kịp ăn sang chiếc bánh thứ chín, hắn đã chạy biến đi đâu mất. Một lát sau, hắn mới quay lại thỉnh tội:

- Bẩm Hoàng thượng, ban nãy, chiếc bụng của nô tài yếu kém, không đủ vững vàng để vượt qua được bão tố. Bởi vậy, nô tài bắt buộc phải ra ngoài để đón bão về. Thế sự gấp gáp, nô tài chưa kịp xin cáo lui, kính mong Hoàng thượng thứ tội!

Ta và Ngọc Trí cười té ghế, cười đến cái mức mà chảy nước mắt luôn á! Vậy mà Hoàng thượng vẫn giữ được vẻ mặt bình thản. Chàng nghiêm nghị bảo:

- Được rồi. Hồi Phượng Hoàng cung!

Không thấy Hoàng thượng yêu cầu hưởng nốt phúc phận, Ngọc Minh thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Trí nháy mắt ra hiệu cho ta, nhưng ta không đủ tinh tế để hiểu ý hắn nên ngây ngô nói:

- Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.

Hoàng thượng có vẻ không hài lòng. Chàng lườm ta một cái rõ ghê rồi chán nản bảo:

- Xem ra Đơn tần ngán trẫm đến tận cổ rồi. Trẫm vừa bảo hồi cung, nàng đã mừng rỡ tiễn trẫm luôn.

Lúc bấy giờ, ta mới hiểu ra ban nãy Ngọc Trí nháy mắt là muốn nhắc nhở ta rằng Hoàng thượng chỉ đang thử lòng ta thôi. Ta lẽ ra nên dỗ ngọt chàng ở lại với mình. Giờ mới nịnh không biết có muộn màng quá không? Nhưng thôi, còn nước còn tát, ta dẻo miệng nói:

- Bẩm Hoàng thượng, oan cho thần thiếp quá! Thần thiếp nghe tin Hoàng thượng sắp hồi Phượng Hoàng cung mà tưởng như có sét đánh ngang tai, trái tim tê nhức không yên, tạm thời chả thể nói ra lời hay ý đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!