Hoàng thượng không đồng tình nói:
- Loại đàn bà sống vô trách nhiệm như Đơn tần, nàng càng dễ dãi càng khiến nàng ta hư hỏng.
Hoàng hậu nhỏ nhẹ bảo:
- Hoàng thượng anh minh, là thần thiếp suy nghĩ không thấu đáo, thần thiếp không dám dễ dãi nữa ạ.
- Hồi cung!
- Bẩm Hoàng thượng, Đơn muội ốm yếu, xin Hoàng thượng cho Đơn muội được ngồi cùng kiệu với người.
- Khỏi đi. Đơn tần nếu như đã khẳng định tháng Hai mới có thể hồi cung thì cứ chiều theo ý nàng ta.
Ta bật cười. Hoàng thượng hoá ra vẫn đang giận lẫy ta. Chàng còn cố ý nắm tay Hoàng hậu nom tình tứ ghê lắm. Thuận Hiền đợi Hoàng thượng và Hoàng hậu rời khỏi mới ghé tai ta nói thầm:
- Nô tì để lọ kem dưỡng lại cho Đơn tần. Nương nương nhớ chú ý chăm sóc thật tốt mười đầu ngón tay của mình, đừng để đến khi hồi cung vẫn còn có sẹo, Hoàng hậu sẽ đau lòng lắm đấy!
Ta thở dài. Hoàng hậu thực sự rất hào sảng nha! Có kem dưỡng tốt như vậy mà lại nhường cho ta. Điều kỳ diệu nhất là trước đó cung nữ dùng kim châm để lấy máu, nhưng hiện tại, mười đầu ngón tay của nàng đều có những vết sẹo nham nhở như bị cắn. Nếu ta là nam nhân, biết được có mỹ nữ vì cứu mình mà bị thương tổn nặng nề, ta chắc chắn sẽ động lòng. Âu cũng là việc do ta khởi xướng, để được gặp Hoàng thượng, ta đã hứa sẽ cho Hoàng hậu nhận hết công lao.
Chỉ cần chàng an ổn, ta chịu thiệt một chút cũng không sao. Sáng hôm sau, Ngọc Trí tới quán trọ chăm sóc ta. Hắn ghé tai ta dặn dò:
- Bẩm Đơn tần nương nương, Hoàng thượng dặn nô tài không được để nương nương biết người bảo nô tài ở lại đây chăm sóc nương nương.
Hoàng thượng mà nghe thấy chắc uất nghẹn. Ta cười cười mỉa mai Ngọc Trí:
- Ngươi cũng vâng lời quá cơ!
- Nương nương... người bị mất giọng sao?
Ta gật đầu. Ngọc Trí tò mò hỏi:
- Vậy nương nương chưa nói chuyện với Hoàng thượng à?
- Hoàng thượng không nhìn ta.
- Thảo nào đêm qua Hoàng thượng nghỉ tại quán trọ này nhưng không chịu ở chung phòng với nương nương. Có lẽ Hoàng thượng giận nương nương lạnh nhạt, không thèm mở miệng ra hỏi thăm người câu nào.
- Hoàng thượng không hồi cung cùng Hoàng hậu ư?
- Không ạ.
- Hoàng hậu đang đắc sủng, cớ sao Hoàng thượng lại bỏ rơi nữ nhân mình yêu thích mà ở lại đây?
- Đối với những người có ơn cứu mạng, Hoàng thượng chưa từng bạc đãi. Trong những ngày sức khoẻ của Hoàng thượng không tốt, Hoàng hậu đã xử lý mọi việc rất chu toàn. Hiện tại, Hoàng thượng cực kỳ tin tưởng Hoàng hậu. Tuy Hoàng hậu đã giao lại ngọc tỷ cho Hoàng thượng nhưng có một số chuyện nhạy cảm, đặc biệt là chuyện liên quan tới Thái sư mà Hoàng thượng không tiện ra mặt, người sẽ để Hoàng hậu lo liệu. Chúng nô tài vì thế mà không một ai dám bất kính với Hoàng hậu.
- Bị giam lỏng trong lãnh cung âu cũng là một bài học cho ngươi và Ngọc Minh. Trong cung thế sự khó lường, các ngươi nên tiết chế thì hơn.
- Đơn tần nói phải. Sáng sớm hôm nay, Ngọc Trí vào phòng hầu hạ đã thấy sắc mặt Hoàng thượng rất khó coi, nhưng người không nói gì cả, chỉ bảo nô tài ở lại đây chăm sóc nương nương và không được phép để nương nương tới Hội Thi Ca ngắm trai đẹp.
Ta cười tủm. Ngọc Trí chau mày dặn dò:
- Đơn tần nương nương, những chuyện này người không thể biết được.
Ta giả bộ ngơ ngác nói:
- Ủa? Chuyện gì vậy hả? Ta đâu có biết gì đâu.
Ngọc Trí cũng cười tủm. Có hắn ở đây, ta thường xuyên được ăn ngon và uống nhiều thuốc bổ. Rằm tháng Hai, sức khoẻ ta hồi phục, mười đầu ngón tay đã khỏi sẹo hoàn toàn, giọng nói cũng trong trẻo như xưa, ta quyết định hồi cung. Thấy bóng dáng ai kia đang đứng trên cổng thành, ta vui vẻ chạy lên trên đó hành lễ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!