Chương 28: Hoa Phượng Rơi Trước Thềm Mùa Hạ

- Tứ Tứ ở gần Hoàng thượng đến vậy cơ mà, tại sao người không trực tiếp hỏi nàng?

- Tứ Tứ ở gần trẫm nhưng trẫm không ở gần nàng. Trong tim nàng không có trẫm.

Ta nghẹn ngào bộc bạch:

- Hoàng thượng! Nếu như Tứ Tứ còn tồn tại... thì trong tim nàng... luôn có người.

- Vậy tại sao nàng phản bội trẫm?

Thắc mắc của chàng liên quan tới an nguy của sư phụ, ta không sao giải đáp được. Ta đánh trống lảng nói:

- Hoàng thượng! Thê tử của người ở Phượng Hoàng cung thanh tao nhã nhặn, thực tình tốt hơn nô tì vạn lần. Nàng và mười vị phi tần đều đang đợi người!

- Vậy Tứ Tứ có đợi trẫm không?

Hoàng thượng hỏi khó. Ta ấp úng không biết trả lời ra sao. Chàng cười khẩy tâm sự:

- Năm đó... chiến trận ở Nam Châu... từng đường đi nước bước... trẫm đều hết sức cẩn trọng. Bởi vì... trẫm sợ... nếu như mình không thể quay trở về... thì... Tứ Tứ... sẽ chờ đợi trong vô vọng.

Ta thấy lòng mình sao mà chua chát. Có con đom đóm to gan sà vào lòng bàn tay Hoàng thượng. Chàng trìu mến nhìn ngắm nó, nhàn nhạt nói:

- Mãi sau này trẫm mới biết... Tứ Tứ... hoá ra... chưa từng chờ đợi. Nàng ở Sơn Nam có mái ấm nhỏ hạnh phúc biết bao. Trẫm ở trong cung giống như con đom đóm này, lạnh lẽo, cô độc. Người ở Sơn Nam đã sớm thờ ơ, người ở trong cung cớ sao vẫn cứ thương nhớ?

- Hoàng thượng! Người say rồi!

Hoàng thượng cười nhạt. Ta đôi lúc rất ngưỡng mộ võ công của chàng, tay cầm chai rượu, phi từ trên cây xuống mà có thể nhẹ như mây bay. Chàng ghé tai ta hỏi nhỏ:

- Trẫm say thật rồi, phải làm sao đây?

Cánh môi chàng chẳng biết cố ý hay vô tình đã lướt qua vành tai ta. Ta run bắn cả người, ngập ngừng nói:

- Có... có lẽ... người... không nên uống nữa...

Hoàng thượng cười phá lên. Tay chàng vòng qua eo ta, mạnh mẽ kéo ta áp sát vào người chàng. Chàng nhấp một ngụm rượu rồi khẽ cúi xuống, môi chàng chạm vào môi ta, chàng truyền cho ta ngụm rượu anh đào. Ta bị bất ngờ, phần lớn chỗ rượu đều trào ra ngoài. Tuy nhiên, chỉ chút xíu rượu đọng lại trên cánh môi cũng đủ khiến ta cảm thấy ngọt tê người. Ta xấu hổ nói:

- Hoàng thượng... người... là bậc quân tử... không nên làm như vậy nha.

- Trẫm nghe lời ngươi mà.

- Nô tì... có khi nào yêu cầu... loại chuyện đó...

Ta phân bua. Chàng quả quyết:

- Chính ngươi nói trẫm không nên uống nữa thì ngươi uống hộ trẫm... có gì sai sao?

- Dạ... có... hơi sai...

- Vậy thôi... trẫm tự uống rượu của mình.

Rượu mà Hoàng thượng ám chỉ không phải là rượu ở trong chai. Đó là phần rượu đã trào ra từ khoé môi xuống chiếc cổ trắng nõn của ta. Chàng điềm nhiên cho mình cái quyền nhấm nháp chỗ rượu đó. Có vài giọt rượu rớt trên xương quai xanh của ta, chàng cũng tiếc nuối thu thập lại cho bằng được. Lồng ngực ta căng cứng. Ta như bị thiếu khí, vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, khi chàng thu thập xong rượu rồi, ta lại có chút hụt hẫng. Trong đầu ta bất chợt nảy sinh suy nghĩ xấu xa.

Ta ước rằng cả chai rượu của chàng đều bị đổ hết lên người mình. Cảm thấy hổ thẹn, ta tát nhẹ vào mặt mình. Hoàng thượng buồn bã hỏi ta:

- Ngươi... ghê tởm trẫm đến vậy sao?

Ta ngượng, chẳng dám nói ra suy nghĩ đen tối. Hoàng thượng tức giận rời đi. Ta một mình thơ thẩn trên con đường rải sỏi, trong lòng cứ thấy lâng lâng, như kiểu hồn ta đang bị treo ngược trên cành cây rồi. Gần về tới Xuân Nữ cung, ta nghe thấy tiếng quát đanh thép:

- Con tiện tì kia! Dám chắn đường Thanh tần và Thuần tần, ngươi chán sống rồi hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!