Chương 27: Dõi Về Sơn Nam

Ta cắn răng chịu đựng, không dám nói thêm câu gì nữa. Thuần tần hành hạ ta chán chê mới kêu người bôi thuốc cho ta. Thanh tần không hài lòng hỏi:

- Thuần tỷ, việc gì phải bôi thuốc cho ả?

Thuần tần tủm tỉm hỏi lại:

- Không bôi thuốc cho ả, để ả ốm lăn ra đấy, ngày mai chúng ta lấy gì làm thú vui?

Thanh tần thích chí cười khúc khích. Nàng vứt xuống đất một bộ váy mới, kêu ta thay đồ rồi cao hứng nói:

- Sướng nhất Vô Tư nha! Riêng ngày hôm nay đã được bổn cung ban cho hai bộ đồ mới. Cung nữ trong cung này nào có ai diêm dúa như ngươi?

Cung nữ của Thanh tần kính cẩn nhắc nhở:

- Dù sao thì ả cũng có nhan sắc, nương nương nên ban cho ả quần áo tối màu vẫn hơn. Để ả mặc đồ lộng lẫy quá, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng chú ý.

Thuần tần cười khẩy bảo:

- Bổn cung cứ ngỡ Mỹ tần là người đàn bà đẹp nhất trong cung, ai ngờ cung nữ này còn diễm lệ gấp bội phần nàng ta. Vẻ đẹp của ả đúng là bách niên nan ngộ. Nhưng Hoàng thượng của chúng ta là minh quân, người không dễ dàng bị mê hoặc bởi nhan sắc đâu. Bằng không, người đã lập ả lên làm phi từ lâu rồi.

- Thuần tỷ nói chí phải. Cái nết đánh chết cái đẹp đó nha! Hoàng thượng chỉ thích những người phụ nữ thanh thuần như tỷ muội chúng ta thôi.

Cung nữ của Thuần tần nịnh nọt:

- Hai vị nương nương hồn nhiên, ngây thơ, lương thiện, thanh thuần, đàn ông ai mà không mê cho được?

Thanh tần buột miệng thắc mắc:

- Thuần tỷ! Hoàng thượng rõ ràng mê đắm chúng ta, vậy tại sao tới tận bây giờ... người vẫn chưa...

Thuần tần liếc mắt lườm Thanh tần rõ ghê khiến Thanh tần không dám nói tiếp nữa. Thuần tần an ủi nàng:

- Có lẽ Hoàng thượng thương chúng ta còn nhỏ.

- Ở Nam Châu, nhiều người đàn bà ở độ tuổi mười tám như tỷ muội chúng ta đã có mấy đứa con rồi. Vậy mà Hoàng thượng vẫn thương xót chúng ta.

- Chúng ta là trân bảo của Hoàng thượng, người không xót chúng ta thì xót ai?

- Hoàng thượng quả thực quá tốt nha! Nhưng muội vẫn mong mau chóng sang tuổi mười chín như Hiền phi. Nghe nói Hoàng thượng từng sủng hạnh tứ phi, trong đó có nàng ta. Ôi chao! Ghen tị chết đi được. Hoàng thượng đẹp hồn điên phách đảo, chỉ cần đứng gần người thôi tim muội đã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

- Tỷ thì lại ấn tượng với tài năng của Hoàng thượng. Năm xưa, nếu người không uy dũng thì làm sao bảo vệ được thành Nam Châu? Quê hương chúng ta phồn vinh như ngày hôm nay đều nhờ vào người. Tỷ nguyện cả đời này thuần khiết như đoá sen trắng, nhu mì hiền dịu sánh bước bên người.

Ôi chao ôi! Ta nghe hai vị nương nương nói chuyện mà ngứa hết cả người. Buổi đêm, nằm yên thân trên giường rồi, vô tình nhớ lại cuộc đối thoại đó, ta vẫn thấy bực bội. Ta vùng dậy, chợt phát hiện có người đang ở trong phòng mình. Tối quá, ta không nhìn rõ mặt người ta. Nhưng mùi hương này thì không lẫn đi đâu được. Ta vội vàng quỳ xuống hành lễ:

- Nô tì thỉnh an Hoàng thượng.

Người kia nhàn nhạt nói:

- Miễn lễ.

Ta đứng dậy, tò mò hỏi:

- Hoàng thượng! Nửa đêm nửa hôm, người đi đâu vậy?

- Trẫm đi dạo.

Hoàng thượng trả lời trơn tru, không hề bị vấp. Ta bật cười hỏi chàng:

- Đi dạo quanh phòng nô tì sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!