Tên đồ đệ khốn nạn, may cho hắn là ta đang bị giam cầm trong nhà lao. Nếu không, chắc chắn ta đã đạp cho hắn vài phát rồi. Nhị đồ đệ mắng hắn:
- Nhất sư huynh càng phát ngôn càng cho thấy cái sự ngu của huynh đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi, đệ đây dẫu tu luyện ngàn năm cũng không thể ngu được như huynh. Sư phụ gặp nạn, huynh không tìm cách cứu người thì thôi, lại còn mang xôi chuối vào rồi thở ra toàn câu ngu ngục, nghe qua thì tưởng tình thầy trò sâu đậm tựa biển cả, ngẫm kỹ mới thấy cả một bầu trời nguyền rủa. Đệ xin được bái phục sư huynh.
- Nhị sư đệ! Ngươi đừng gắp lửa bỏ tay người! Ta nguyền rủa sư phụ hồi nào? Sư phụ sắp xuống suối vàng, ta chúc người thượng lộ bình an thì có gì sai? Ta thương xót người, sợ người xuống dưới đó trở thành con ma đói nên cẩn thận mang xôi chuối vào cho người. Tâm ý của ta, Nhị đệ không hiểu được thì kệ mợ ngươi. Cơ mà, ta tin nhất định sư phụ sẽ cảm động.
Dứt lời, Nhất đồ đệ nhìn ta chằm chằm như thể đợi ta rơi nước mắt vì tâm ý dạt dào của hắn. Ta chán chẳng buồn chửi, chỉ nhàn nhạt nói:
- Được rồi. Ngươi có lòng thì sư phụ cũng có dạ. Xôi đâu? Chuối đâu? Mau đưa đây!
Nhất đồ đệ ngồi bệt xuống đất. Hắn véo xôi rồi đưa vào trong buồng giam. Đút cho ta ăn hết cả nắm xôi to, hắn bóc chuối cho ta thưởng thức. Cái vị ngọt của quả chuối ngự khiến ta đê mê dễ sợ. Chẳng bù cho cái phát ngôn chua loét của Tam đồ đệ, nghe mà chỉ muốn đánh:
- Bẩm sư phụ, nom sư phụ ăn ngon miệng, đệ tử thấy lòng mình mát rười rượi như nước sông mùa hạ. Sư phụ ăn được, ủa được là tiên, vốn dĩ đều là phúc phận của đệ tử ạ.
- Ủa ủa cái đầu nhà ngươi! Ta lại vả cho ngươi không trượt phát nào bây giờ!
Ta doạ Tam đồ đệ. Tứ đồ đệ bức xúc nói:
- Tam sư huynh! Người xưa có câu trời đánh tránh miếng ăn. Sư phụ đang dùng bữa, huynh không nên sử dụng từ ngữ thô thiển như vậy.
Tam đồ đệ lươn lẹo hỏi:
- Ủa? Ủa? Ủa? Thô thiển chỗ nào? Ủa?
- Câm ngay!
- Ta quát lớn.
- Sư phụ! Người dạy con làm việc ác phải trả nghiệp, tại sao người lại hại chết Củ Văn Củ?
Giọng Ngũ đồ đệ non choẹt. Nhị đồ đệ cáu gắt:
- Đệ hỏi như đấm vào mồm sư phụ thế hả? Sư phụ của chúng ta chỉ hơi lươn khươn tí thôi chứ tâm người không ác, nhất định là người bị oan rồi!
Nhị đồ đệ là đang thông cảm với ta hay đang nhân cơ hội chửi xéo ta vậy? Ngũ đồ đệ ngây thơ hỏi:
- Vậy là sư phụ bị oan à?
Bốn sư huynh của hắn đồng thanh:
- Tất nhiên rồi.
Ngũ đồ đệ hiếu thảo đề nghị:
- Vậy chúng ta phải tìm cách minh oan cho sư phụ!
Nhị đồ đệ thở dài nói:
- Thôi khỏi, bỏ đi.
- Vì sao vậy?
- Ngũ đồ đệ tò mò hỏi.
- Đệ không nghe Hải Triều nói à? Vụ án của sư phụ đã có nhân chứng và vật chứng đầy đủ. Ta cảm thấy rất khó có thể đảo ngược tình thế. Chúng ta tốt hơn hết là đừng nên chõ mũi vào chuyện của sư phụ, cẩn thận lại chữa lợn lành thành lợn què, cả lũ thành đồng phạm hết thì toi. Đã đến thời khắc này thì tốt nhất là phận ai nấy lo thôi.
Phát ngôn của Nhị đồ đệ khiến ta đắng cả lòng. Ta dõng dạc tuyên bố với hắn:
- Ta không có thứ đồ đệ như ngươi! Mau cút đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!