Chương 15: Ai Bị Sỉ Nhục

Ta bực mình ghé tai Ngọc Trí, nói xấu Tướng quân:

- Cái tên Anh Quân này thật chả ra làm sao cả! Hồi trước, phu nhân bệnh nặng, hắn không ở nhà chăm sóc nàng lại hồn nhiên ra ngoài chơi bời đú đởn. Giờ mới đau thương thì được cái nước non chi? Nàng có nghe thấy đâu? Biết vậy, ta chẳng thèm cảnh báo hắn năm nay có hạn lớn nữa, cho hắn trúng độc nghẻo xừ đi.

Ngọc Trí thở dài bênh vực Tướng quân:

- Tứ cô nương có phần hơi quá lời. Du Uyển phu nhân không làm tròn nghĩa vụ của người vợ, Tướng quân không những không đuổi phu nhân đi mà vẫn nể phu nhân, chỉ chơi bời bên ngoài chứ không dám rước thiếp về, cho thấy Tướng quân là người đàn ông sợ vợ hiếm có ở cái xứ Đông này rồi. Cho dù Tứ cô nương không tiết lộ chuyện tương lai, công tử cũng sẽ không để Tướng quân bị đầu độc.

Công tử chỉ đơn giản muốn Tướng quân nhìn thấu một số chuyện, từ đó, chuyên tâm chăm sóc thê tử của mình những ngày cuối cùng mà thôi.

Ngọc Trí nói không hẳn là sai. Ta là cô nương mà đôi khi thấy gái đẹp còn muốn rước về phủ nữa là một người đàn ông đích thực như Tướng quân. Một chồng nhiều vợ âu cũng là chuyện hết sức bình thường. Sư phụ từng dạy ta phận đàn bà, muốn có cuộc sống an yên hạnh phúc thì phải tuân thủ tam tòng tứ đức. Ta tuy ngáo ngơ, đức hạnh còn khiêm tốn, nhưng riêng chuyện nạp thê của phu quân tương lai, ta tuyệt đối không thèm ngăn cản.

Ta nếu cảm thấy buồn chán sẽ xin phu quân cho mình được rước thêm trai đẹp về phủ. Hai vợ chồng ta, người được gái đẹp ôm, người được trai đẹp ấp, ngày ngày ra vườn bắt gà vặt lá chanh, đêm đêm ôm nhau uống rượu ca hát, cuộc sống như vậy chẳng phải rất tuyệt hay sao?

Nghĩ thật tội cho Du Uyển phu nhân. Nàng kể cũng khác người, tư tưởng của nàng ở cái thời đại nào ý chứ không phải ở cái thời đại này. Tướng quân cũng quái gở chẳng kém, khi nàng còn sống, hắn hậm hực nàng không cho hắn rước thiếp. Nàng mất rồi, hắn không những không rước thiếp mà còn đau thương đến độ không nuốt trôi thứ gì, sau bảy ngày liền thẳng tiến xuống suối vàng. Câu chuyện tình bi thảm của bọn họ khiến ta tâm trạng mất cả tháng.

Rằm tháng Mười một, Ngọc Minh nghe lệnh Vô Ưu mời ta lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, cứ thế theo cửa sau để về trấn Sơn Nam. Thứ lỗi cho ta chẳng thể cảm kích sự chu đáo của hắn, bởi vì, đêm qua, chiếc miệng kín như bưng của Huệ Thanh đã tiết lộ cho ta một tin động trời:

- Tứ cô nương! Huệ Thanh tình cờ hóng được Ngọc Trí và Ngọc Minh đã đón Hà Giang cô nương về phủ. Chỉ cần Tứ cô nương rời phủ, bọn họ sẽ lập tức đưa Hà Giang cô nương vào phòng của Tứ cô nương ở.

Ta bán tín bán nghi dắt Huệ Thanh đi nhòm trộm Hà Giang cô nương. Khi được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, ta sửng sốt thắc mắc:

- Huệ Thanh! Hà Giang cô nương... tại sao... đến ngay cả tiếng thở dài cũng giống ta một cách lạ lùng?

Huệ Thanh bĩu môi nói:

- Nàng tuổi gì mà đòi so sánh với cô nương? Cô nương xinh đẹp mười phần thì nàng chỉ được sáu bảy phần, chẳng qua nàng được Ngọc Trí trang điểm cho giống cô nương thôi. Nàng vốn dĩ tao nhã yêu kiều lắm, nhờ Ngọc Minh dạy dỗ nên mới có được cái phong thái vô duyên và lươn lẹo của cô nương.

Ủa? Đầy tớ ở cái phủ này hay nhể? Nói lời nịnh nọt mà cứ như tát thẳng vào mặt người ta ý. Ta khó chịu hỏi:

- Tại sao nàng phải bắt chước ta?

Huệ Thanh tỏ vẻ thông thái suy đoán:

- Đây chẳng phải là muốn thay thế Tứ cô nương chăm sóc công tử hay sao?

Ta đánh giá cao sự thông minh của Huệ Thanh. Ta cũng đánh giá cao sự lươn lẹo của công tử. Mồm thì bảo kiếp này chỉ cần một mình ta, nhưng trong thâm tâm nghĩ xiên nghĩ xẹo kiểu gì thì ai mà biết? Ta cay như vừa ăn bánh tẻ chấm nước mắm ớt. Ta ngu gì đâu mà về trấn Sơn Nam? Ta chỉ làm bộ như mình đã về thôi. Thực chất, xe ngựa mới đi được một dặm, ta liền cho tên phu xe và mấy tên lính phi ngựa đi theo bảo vệ mình, mỗi đứa một lượng bạc, từ tốn nói:

- Ta ăn nhiều bánh tẻ chấm nước mắm cay, thấy ức chế, bây giờ phải đi giải quyết chuyện đại sự. Các ngươi tìm quán nhậu nào quanh đây mà nhắm rượu.

Chẳng hiểu tên phu xe nghĩ gì mà cảm thán:

- Khổ thân Tứ cô nương! Chắc bị đầy bụng rồi.

Có một tên lính còn sốt sắng hỏi ta:

- Tứ cô nương! Có cần ta tìm bô cho cô nương không?

Đồ dở người. Ta quát:

- Tìm bô làm gì? Hâm à? Chuyện đại sự của ta hay là trò đùa của các ngươi thế hả? Mau đi nhậu đi!

Một tên lính khác liền lên tiếng:

- Cái tên vô duyên kia! Chỉ giỏi làm Tứ cô nương xấu hổ! Chuyện đại sự của cô nương là chuyện mà ngươi có thể thẳng thừng nhắc tới à? Kém tinh tế!

Bọn chúng nhìn nhau cười hí hí. Ơ kìa? Cười hở mười cái răng! Bọn hâm còn đồng thanh bảo:

- Trăm trâu nghìn gái không bằng hoa hái kịp thời, vẫn mong Tứ cô nương đi thong thả. Bọn ta đi nhậu đây! Cô nương bảo trọng! Hẹn giờ tái ngộ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!