Chương 12: Ở Bên Vô Ưu, Sai Cũng Thành Đúng

Hả? Gì thế? Tên mất nết này! Thật hay đùa vậy?

- Tứ Tứ không nói gì tức là đồng ý nhỉ?

Không. Ta không đồng ý đâu. Không đời nào! Ta phải nói đây. Cơ mà nói gì bây giờ? Chả biết nói gì cả. Thôi, ho trước đi vậy.

- Khụ... khụ...

- Tứ Tứ bị ho sao? Chắc nàng bị lạnh rồi. Gần gũi với ta một lát, người ấm lên sẽ hết ho thôi.

Ta vội vã mở mắt. Bất chấp vết sẹo mờ, Vô Ưu vẫn đẹp rụng rời luôn à. Ta sợ bị hắn mê hoặc nên nhoài người trườn xuống giường, cuống cuồng lên tiếng:

- Đừng... đừng... ta khỏi ho rồi.

- Ồ! Thì ra là vậy.

- Ta bị người ta trói rồi bị ném xuống sông, gặp nước lạnh, ho vài cái cũng là chuyện bình thường a.

Ta lý sự. Vô Ưu giả ngu hùa theo:

- Công nhận, chuyện quá bình thường.

- Ghét cái đứa nào trói ta.

- Ừ, cái đứa trói Tứ Tứ thật đáng ghét.

- Lỗi của hắn.

- Đúng, là lỗi của hắn.

- Tứ Hoàng tử bắt hắn nhận lỗi với ta đi. Bằng không, ta uất ức rồi ta lại hôn mê tiếp đấy.

Vô Ưu phì cười. Hắn cúi xuống, cụng trán mình vào trán ta, tay xoa xoa gò má ta, dịu dàng bảo:

- Cái người trói Tứ cô nương đã sai rồi. Tứ cô nương đừng hôn mê tiếp nhé! Hắn lo đấy!

- Ai mà thèm cố tình hôn mê đâu? Chẳng qua người nó bị mệt nên mãi mới tỉnh lại á.

- Đúng rồi, là tại người mệt thôi.

Vô Ưu làm ra cái vẻ rất tin tưởng ta. Vô Ưu của hiện tại tuy nắm trong tay ba mươi vạn quân tinh nhuệ, miệng hét ra lửa nhưng vẫn thích chơi trò "chó hùa" với ta như hồi nhỏ. Ta ở bên hắn, dù sai cũng có thể thành đúng. Thi thoảng, ta có hơi lươn lẹo một chút, trong mắt hắn liền thành ta có khả năng ứng biến linh hoạt. Sư phụ càu nhàu hắn chiều hư ta. Mỗi lần phát hiện ra ta nói năng liên thiên, sư phụ đều mắng ta thậm tệ. Có một mùa hạ ta tham ăn, dành cả buổi chiều lội sông để hái bắp sen.

Đến chập tối, ta bị cảm lạnh. Sư phụ nấu cháo cho ta nhưng người không đút cho ta ăn. Sư phụ nói nếu ta không chịu khổ, ta sẽ không bao giờ xem đó là bài học để lần sau rút kinh nghiệm. Sư phụ giam lỏng ta trong buồng, không cho phép bất kỳ ai tới nói chuyện với ta. Ta nằm một mình trên giường, nhìn qua cửa sổ, thấy đứa nhóc nhà hàng xóm bị thầy mắng xối xả nhưng vẫn được bu cưng chiều, liền ấm ức khóc oà lên. Ta xinh đẹp, lanh lợi, hoạt bát, đáng yêu, có gì không bằng đứa nhóc kia? Tại sao ta lại không có bu? Ta khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn quá non nớt để có thể hiểu được rằng sư phụ nghiêm khắc với mình cũng chỉ vì thương mình. Ta khi đó... chỉ cảm thấy tủi thân thôi. Sự xuất hiện của Vô Ưu đã khiến cuộc đời ta bừng sáng. Mặc kệ sư phụ cấm cản, hắn vẫn lẻn vào phòng với ta. Ta lo lắng hỏi:

- Vô Ưu không sợ sư phụ giận sao? Kim Linh sư huynh, Thảo Tâm sư tỷ, Phượng Yến sư tỷ đều sợ sư phụ giận nên chẳng ai dám qua đây thăm ta cả.

Vô Ưu cao ngạo đáp:

- Bách Tâm không sợ ta thì thôi. Ta hà cớ gì phải sợ hắn?

Ta biết Vô Ưu vô lễ với sư phụ. Nhưng ta cũng chẳng thèm đi mách lẻo làm gì. Ta làm nũng:

- Ta bị ốm, không tự xúc cháo ăn được.

Vô Ưu hùa theo ta:

- Ta hiểu. Người ốm thì hiển nhiên tay mệt. Để ta đút cháo cho Tứ Tứ ăn nhé!

Ta gật đầu lia lịa. Cho dù ta có gây ra bất cứ tội lỗi gì đi chăng nữa, Vô Ưu cũng chỉ đơn giản đi đằng sau dẹp loạn. Hắn luôn bao dung với ta. Hắn không bao giờ nghiêm khắc ra điều kiện phải uống thuốc mới được đi chơi, hắn sẽ dùng cách nói khác để dỗ ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!