Ủa? Tứ Hoàng tử bữa nay bị làm sao mà ăn nói linh tinh quá vậy? Làm người đàn ông ngay thẳng chính trực không muốn, lại muốn thành kẻ lươn lẹo. Bộ khùng hả? Hay cũng hít nhiều khí trời nên phê pha luôn rồi? Hoặc cũng có thể là hắn đang thả thính ta đó nha! Nỡm ạ! Má ta cứ nóng ran ý à! Cơ mà, nóng kệ nóng, bổn cô nương còn lâu mới dễ dãi nha. Ta đây cũng thuộc dạng nữ nhân xinh đẹp, con nhà lành được dạy bảo tử tế, không thiếu người hỏi cưới đâu! Ta e thẹn nói:
- Vô Tư dẫu sao cũng là phận nữ nhân, chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể tự mình định đoạt?
Vô Ưu tủm tỉm bảo ta:
- Tứ cô nương nói cũng phải. Vậy cứ để phu quân tương lai của nàng định đoạt đi.
- Phu quân tương lai của ta là ai vậy?
Ta giả ngu hỏi. Vô Ưu lừ mắt chất vấn:
- Nàng thực sự không biết phu quân tương lai của mình là ai? Trong suốt những năm tháng xưa cũ, nàng vậy mà lại chưa từng hứa hẹn với ai?
Có rồi. Ta từng hứa hẹn với Vô Ưu cả tỉ lần cơ, cứ hễ được hắn cưng chiều là ta lại mềm lòng đồng ý sau này sẽ gả cho hắn. Nhưng lời hứa nông cạn của con nít ranh, ai mà tính? Kệ đi! Xí xoá! Ta ứ thích thừa nhận đâu. Ta thích cho hắn ăn cháo lươn cơ! Ta giả bộ đăm chiêu suy nghĩ rồi ngây thơ trả lời:
- Thực sự ta chưa từng hứa sẽ gả cho ai hết nha.
- Vậy chắc Tứ cô nương cũng chưa từng xin cưới chồng bằng hai ngàn củ khoai lang, chưa từng mặc cả lên mười ngàn củ, càng chưa từng xin trả góp hai ngàn lượng vàng để rước rể, nhỉ?
Vô Ưu hỏi đểu. Ta tỉnh queo đáp:
- Công tử cứ đùa! Con gái con lứa phải có giá chứ, không thách cưới thì thôi, ai điên đâu mà bỏ tiền ra để cưới chồng? Lại còn phải nhịn ăn nhịn mặc để trả góp hai ngàn lượng vàng, thử hỏi chắt chiu dè xẻn như vậy thì bao giờ cuộc đời mới phất lên được? Toàn chuyện tầm bậy không à, ta chả liên quan.
- Ra vậy! Ra là Tứ cô nương đã sớm bị mắc bệnh mất trí nhớ. Người đâu! Lôi thầy lang lên đây!
Chất giọng uy phong của Tứ Hoàng tử khiến ta sởn gai ốc. Chỉ một loáng sau, thầy lang đã xuất hiện. Ông ta bắt mạch cho ta xong liền hỏi thăm:
- Xin hỏi Tứ cô nương năm nay là năm con gì?
Ta chau mày hỏi lại ông ta:
- Ơ hay? Cái ông này hỏi câu buồn cười nhể? Năm Mậu Thìn thì là năm con rồng chứ còn gì nữa?
- Vậy cô nương có nhớ hiện tại là tháng mấy không?
- Tháng Tám, ngày Rằm. Á! Hôm nay là tết Trung thu đó nha! Suýt chút nữa thì ta quên béng mất mình còn có việc hệ trọng phải làm.
- Tứ cô nương có việc gì hệ trọng?
Thầy lang hỏi dò. Ta sốt sắng nói:
- Ta phải ăn bánh trung thu đó nha!
- Thứ lỗi cho ta nhiều lời, ăn bánh trung thu... dường như không phải là việc hệ trọng.
- Ơ kìa? Tết Trung thu mà không ăn bánh trung thu thì ai mà biết đấy là tết Trung thu? Hơn nữa, việc ăn bánh dẻo và bánh nướng vào ngày Rằm tháng Tám chính là nét đẹp ẩm thực tinh tuý được lưu giữ từ đời cụ nội của ông ngoại của bà nội của sư phụ ta rồi. Nếu như tổ tiên của ông không truyền lại phong tục đáng quý đó cho đời sau thì phận con cháu như ông hiểu thế nào được tầm quan trọng của việc ăn bánh trung thu?
- Đúng là ta không hiểu thật. Bỏ qua chuyện đó đi. Ta xin phép hỏi Tứ cô nương câu cuối, giả dụ như mỗi năm cô nương ăn một chiếc bánh dẻo và một chiếc bánh nướng vào ngày Rằm tháng Tám thì từ khi sinh ra tới giờ cô nương ăn bao nhiêu chiếc bánh rồi?
- Hỏi vớ hỏi vẩn. Lúc mới sinh, ta đã có răng đâu mà ăn bánh trung thu? Lớn lên có răng rồi cũng chẳng bao giờ ăn hai chiếc, chả bõ dính răng.
Thầy lang vui vẻ quay sang bảo Vô Ưu:
- Bẩm công tử, Tứ cô nương hoàn toàn khoẻ mạnh, đầu óc minh mẫn, không thể có chuyện bị mất trí nhớ.
Ơ? Hoá ra từ nãy tới giờ thầy lang đang kiểm tra độ minh mẫn của ta đấy hả? Thế mà chả nói trước một câu để ta giả ngu ngơ tí cho vui, hại ta bị Vô Ưu lườm rõ kinh. Hắn hùng hổ tuyên bố:
- Tứ cô nương chắc chắn đã bị mắc bệnh mất trí nhớ, ngươi khám không ra thì khả năng cao là y thuật của ngươi có vấn đề. Người đâu! Mau đem tên lang băm này vứt xuống sông cho ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!