Chương 9: (Vô Đề)

33

"Tiêu Lâm bị nhốt rồi, còn có cả Triệu Diễm Tuyết."

Vân Hương đang mài mực, ta liền viết lên giấy ba chữ: "Triệu Diễm Tuyết."

Ta hạ lệnh bắt nàng đưa đến Đông cung.

Triệu Diễm Tuyết đầu tóc rối bời, trên má còn hằn dấu tát chưa tan.

Vừa gặp ta, nàng liền nổi điên, hét lớn:

"Con tiện nhân! Ta mới là Thái tử phi! Là ta!"

Ta đi tới gần, giọng nói nhẹ nhàng như gió:

"Duệ ca ca của ngươi đã bị tống vào đại lao. Còn ngươi, cũng chẳng còn đường thoát."

Triệu Diễm Tuyết trừng to mắt, thần sắc kinh hoàng, ánh sáng trong mắt phút chốc lụi tàn.

"Ta có thể cho ngươi bạc, đưa ngươi rời khỏi nơi này."

Ta ghé sát tai nàng, thì thầm một câu.

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, thoáng sửng sốt.

"Chỉ cần ngươi nói với Hoàng thượng, ngọc bài của Thẩm Duệ là do nhặt được."

Nàng trầm mặc giây lát, rồi nghiến răng:

"Ngươi thực sự sẽ để ta đi?"

Ta khẽ gật đầu.

Nàng lập tức nắm lấy tay ta, gấp rút nói:

"Đưa ta vào cung! Đưa ta gặp Hoàng thượng ngay!"

Ta nhẹ giọng cười, châm chọc tình cảm "sâu tựa biển" của bọn họ:

"Duệ ca ca của ngươi, nếu biết ngươi trở mặt như vậy, hẳn là đau lòng lắm."

Nào ngờ, Triệu Diễm Tuyết bỗng phá lên cười lớn, ánh mắt tràn ngập căm hận:

"Hắn là kẻ nuốt lời! Là hắn phụ ta! Là hắn khiến ta trở nên không ra người, chẳng ra quỷ!

Ngươi không biết đâu… ta từng mang thai cốt nhục của hắn.

Nhưng hắn không cần! Hắn nói ta không xứng!

Hắn ép ta uống thuốc phá thai!

Đau lắm… ta chảy rất nhiều máu…

Đã như vậy, ta vì cớ gì còn phải để hắn sống?"

34

Trong cung, mọi việc đã được ta an bài xong xuôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!