13
Ta vốn cho rằng, thân phận Thái tử giữa Tiêu Cảnh Lan và Tiêu Lâm đã rõ như ban ngày.
Hoàng đế trong cơn thịnh nộ, tất sẽ hạ chỉ xử Tiêu Lâm bằng hình phạt nặng nề.
Thế nhưng ngoài dự liệu của ta, ông ta lại không nhắc đến chuyện xử trí Tiêu Lâm nửa lời.
Thuở niên thiếu, Hoàng đế chẳng được sủng ái.
Ông giỏi nhẫn nhịn, khôn ngoan cơ trí, cuối cùng vượt qua muôn trùng huynh đệ mà đoạt được long vị.
Việc khiến người người kinh hãi nhất trong đời ông, chính là cướp đoạt hôn thê của đại tướng quân Hạ Lẫm, rồi lập làm Hoàng hậu.
Tiếc rằng, Hoàng hậu khó sinh mà mất khi hạ sinh Thái tử.
Từ đó về sau, hậu cung không ai thay thế.
Ông thủ thân như ngọc, sống trong cô đơn suốt mấy chục năm.
Mãi đến khi biết Tiêu Cảnh Lan không phải huyết mạch của mình, ông mới hiểu: tiên Hoàng hậu trước khi c.h.ế. t vẫn ôm hận, thậm chí không tiếc dùng con mình làm công cụ trả thù.
Tất cả phẫn nộ, uất ức, ông đều trút lên người Tiêu Cảnh Lan – đứa trẻ không cùng huyết thống.
Thánh chỉ ban tội lăng trì khi xưa, là do chính tay ông hạ bút.
Thế nhưng hiện tại, đối với Tiêu Lâm, lại dung túng đến mức chỉ sai người giam hắn trong một viện bỏ hoang.
Trong lòng ta dấy lên nỗi nghi hoặc.
"Lui cả đi, trẫm mệt rồi."
Công công quản sự cúi đầu đáp ứng, tiến lên dập tắt nến trên ngự án, dìu Hoàng đế rời đi.
Khi ông bước qua ngưỡng cửa ngự thư phòng, không hiểu vì sao ta lại ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bóng lưng ông già nua gầy guộc, lê từng bước nặng nề, dần chìm vào màn trướng dày như đêm đen vô tận.
14
Trở về Đông cung, Tiêu Cảnh Lan chẳng biết bị gì, vừa vào cửa liền ấn ta vào vách mà hôn rất lâu.
Ban đầu chỉ là nụ hôn nhẹ, dần dần lại biến thành cắn nuốt lẫn nhau, môi răng quấn quýt.
Mãi đến khi ánh trăng soi qua song cửa, hắn mới buông ta ra, trán tựa trán thở dốc:
"Hi Hi, nàng nói cho ta biết… kiếp trước sau khi ta chết, nàng… có sống tốt không?"
Tiêu Cảnh Lan vốn là người thông tuệ, chỉ từ một vài hành vi bất thường của ta mà đã đoán được đôi ba phần.
Ta vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò kia, giọng nhỏ nhẹ:
"Không tốt chút nào, rất khổ sở… cho nên kiếp này thiếp phải đòi lại."
Đầu ngón tay ấm áp của hắn khẽ vuốt ve má ta.
Thanh âm khàn khàn vang lên:
"Xin lỗi… là ta không bảo vệ được nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!