Chương 9: (Vô Đề)

Ta ôm chặt cổ, trằn trọc mãi không sao chợp mắt được. 

Cảm giác bất an cứ bủa vây, ta luôn có linh cảm rằng Dương Chiêu Khê đang rình rập, chờ cơ hội ra tay với mình.

Ngoài kia, ánh trăng vằng vặc, sáng vằng vặc.

Ta nằm thao thức, lòng không khỏi lo lắng cho Từ Tử Nghi. 

Không biết mọi chuyện bên ấy có được suôn sẻ?

Rồi ta cũng thiếp đi trong mơ màng. 

Nhưng giấc ngủ lại đầy những cơn ác mộng. 

Lúc thì thấy Dương Chiêu Khê biến thành một đứa trẻ sói, quay lưng về phía ta mài vuốt sắc nhọn. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lúc thì thấy Từ Tử Nghi đặt tờ hưu thư lạnh lùng trước mặt.

Quá mệt mỏi, ta quyết định không ngủ nữa. 

Ta bước ra khỏi lều, muốn đi dạo cho khuây khỏa. 

Phải ở chung lều với Dương Chiêu Khê, dù chỉ cách nhau một tấm màn mỏng, ta vẫn cảm thấy vô cùng bất an.

Vừa vén màn lều, ta đã thấy mấy người lính canh cửa vội vàng giấu giấu giếm giếm thứ gì đó sau lưng, hành động vô cùng đáng ngờ.

"Các ngươi đang giấu cái gì vậy?"

"Tướng quân tha mạng! Thuộc hạ không dám nữa!" Gã lính hốt hoảng quỳ xuống, một chiếc trâm bạc đơn sơ rơi ra khỏi tay hắn.

Đây là...

"Là trâm cài tóc của vị hôn thê của thuộc hạ. Nàng ấy đang ở nhà chờ thuộc hạ trở về cưới nàng..."

Đôi mắt chàng trai ánh lên vẻ chân thành, ta không khỏi thắc mắc. 

Chỉ là một chiếc trâm cài đầu, sao hắn lại sợ hãi đến thế?

"Trong quân, điều tối kỵ nhất là nỗi nhớ nhà, làm lung lay sĩ khí..."

"Từ nay về sau, đừng để ta nhìn thấy chuyện này nữa."

Ta bắt chước dáng vẻ lạnh lùng của Từ Tử Nghi, buông một câu, ai ngờ chàng trai kia mặt mày ỉu xìu, nghiến răng nghiến lợi định ném chiếc trâm vào đống lửa, may mà ta mắt nhanh tay lẹ, giật lại được.

"Ta bảo ngươi cất kỹ."

Ta thở dài, đưa chiếc trâm cho hắn:

"Chứ đâu có bảo ngươi ném đi, sao ngươi cứng đầu vậy?"

"Mặt trời đúng là mọc đằng tây rồi." 

Ta vừa quay đầu lại, Dương Chiêu Khê đã tỉnh, hắn hờ hững tựa vào vách lều, trông chẳng khác nào một tên công tử bột, bộ dạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn:

"Đại tướng quân cũng biết động lòng trắc ẩn rồi à?"

"Đại tướng quân, là tiểu nhân phạm sai lầm trước, không nên làm người khó xử."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!