Chương 6: (Vô Đề)

Ngày lên đường, trời trong xanh không một gợn mây.

Huyên Mộng cô nương mà hắn nhắc đến đã không đến tiễn, tức là ta, trong thân xác của hắn.

Nghe nói nàng ta vừa mở một lầu xanh mới, hôm nay mở cửa khai trương giảm giá lớn. 

Từ Tử Nghi vốn muốn đi, nhưng với thân phận của ta,

"cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước", nên đành chịu.

Hắn rất thất vọng, cũng rất nóng nảy.

May mắn thay, Huyên Mộng cô nương gửi đến một câu:

"Tình chàng ý thiếp nếu dài lâu, đâu cần sớm tối bên nhau." Xua tan hết muộn phiền trong lòng hắn.

Chiếu Dạ vô cùng phấn khích, liên tục cọ đầu vào cổ ta. 

Ta nhảy lên lưng ngựa, Chiếu Dạ sung sướng hí vang, giơ cao vó trước. 

Ta cười xoa bờm lông trắng muốt của nó, bộ lông bóng mượt, Từ Tử Nghi đã chăm sóc nó rất tốt.

Từ Tử Nghi chua chát nói:

"Ta cùng nó vào sinh ra tử suốt bốn năm, còn chưa từng thấy nó tỏ ra thân thiết với ta như vậy."

Mười ngày đường ngựa, xuôi về phương bắc. 

Vượt khỏi ải Liễu Nhạn, là hai ba trăm dặm đất hoang vu, cỏ úa dương khô, vắng bóng người. Chỉ có vài trạm dịch cô quạnh run rẩy trong gió lạnh.

Hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, ánh tà dương phủ lên trấn nhỏ biên ải một vẻ tiêu điều, xa xa là những ngọn núi tuyết lấp lánh ánh vàng đỏ, tỏa ra hơi lạnh buốt giá.

Đây là nơi ta lớn lên, Chiếu Dạ hí vang đầy phấn khích, mắt ta bỗng cay cay.

Đúng lúc này, lính canh trên vọng gác cất tiếng:

"Là Chiếu Dạ! Là cờ hiệu đỏ sẫm! Phó tướng quân và tướng quân đã về!"

Phó tướng quân?

Dương Chiêu Khê ngỗ ngược, thường xuyên phạm thượng mà Từ Tử Nghi nhắc tới?

Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi đất mịt mù và một vệt đỏ sẫm chói mắt trên đường chân trời.

Bụi đất cuồn cuộn kéo đến, ta mới nhìn rõ mặt hắn.

Ánh sáng lạnh lẽo rọi lên áo giáp sắt, chàng thiếu niên trên lưng ngựa tay lăm lăm ngọn ngân thương, m.á. u trên thương còn chưa khô.

Dây buộc tóc đỏ thẫm cột cao mái tóc đen nhánh, đuôi ngựa gọn gàng, thoáng nhìn, cả người hắn chỉ có ba màu đỏ, đen và trắng, hệt như ngọn núi tuyết ngàn trượng xa xăm, vừa sắc bén vừa phóng khoáng.

Bốn năm trước gặp lại hắn, vẫn chỉ là một đứa trẻ, giờ đã là phó tướng quân.

Nhưng ta còn chưa kịp mở lời. Ngọn ngân thương trong tay hắn rít gió lao thẳng về phía mặt ta, thương pháp linh hoạt như rồng bay. 

Một tiếng keng vang lên trong không trung, ngọn thương đã dừng lại ngay cổ họng ta, sát khí thu lại trong gang tấc.

Thấy ta sững sờ, hắn đột nhiên bật cười, mang theo chút tinh nghịch đặc trưng của tuổi trẻ:

"Tướng quân đại nhân mà không cười, chán c.h.ế. t đi được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!