Đã rất lâu rồi ta không được nghe hắn kể về những chuyện của mình.
Ngày trước, ta cùng hắn song hành trên lưng ngựa ở Bắc Hoang, chúng ta chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.
Nhưng giờ đây, ta bị giam chân trong hậu viện, những chuyện vặt vãnh trong phủ tướng quân gần như đã khiến ta quên mất những ngày tháng tuổi thơ.
"Từ khi ta gả vào Từ gia, chàng đã không còn kể cho ta nghe những chuyện này nữa. Đôi khi, ta nằm mơ lại thấy núi Thi Hề ở Bắc Hoang, những thuật điều khiển thú kỳ quái của tộc Sơn Miêu, và cả những lời đồn về sơn quỷ trong núi Xác Cười..."
Ta vừa nói ra khỏi miệng đã nhận ra mình sai, sách nói, đó vốn dĩ không phải là chuyện bổn phận của nữ nhi.
Hắn không muốn nghe ta, một kẻ oán phụ, than thở, bèn đổi đề tài:
"Núi Thi Hề đồn có sơn quỷ, trước đây ta chỉ nghĩ là chuyện hoang đường, ai ngờ lại tận mắt chứng kiến..."
Khi hắn nhắc đến cô nương sơn quỷ ở núi Thi Hề, mắt hắn sáng lên, ta chợt nhớ đến lời đồn về chuyện gặp gỡ giữa hắn và Huyên Mộng cô nương, mắt ta bỗng tối sầm:
"Là Huyên Mộng cô nương, phải không?"
Hắn có chút lúng túng khi bị ta nói trúng tim đen.
Mấy ngày nay vì chuyện hoán đổi thân xác, hắn ít khi đến lầu xanh thăm Huyên Mộng cô nương, chỉ nhờ tùy tùng đưa tin, để vơi đi nỗi nhớ.
"Chàng không cần phải khó xử, chúng ta giờ đã không còn là phu thê, chẳng qua bị cái thân xác này trói buộc mà thôi."
Ta cười nhạt, mắt cay cay:
"Ngày xưa tư định chung thân với chàng, trốn nhà đêm Nguyên Tiêu, ta đã từng nghĩ đến ngày hôm nay."
Hồi đó, khi chúng ta đến với nhau, cha của Từ Tử Nghi vui vẻ đồng ý, còn cha ta thì nhất quyết không chịu.
Ông góa thê nhiều năm, chỉ có một mình ta là con gái, không muốn ta gả vào nhà tướng quân quyền quý.
"Người ở trong đó ai chẳng có đôi mắt phú quý, lòng hám danh lợi. Con nào hiểu được những chuyện quanh co phức tạp?"
"Tử Nghi sẽ bảo vệ con."
Cha ta chỉ biết thở dài, còn ta thì đang chìm đắm trong tình yêu, chẳng nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Đêm Nguyên Tiêu năm đó, ta lén đi hẹn ước, định chung thân với hắn.
Cha ta tức giận mắng ta là đồ con gái lăng loàn.
"Gả làm thê, chạy theo làm thiếp! Con có biết hậu quả không!"
Cha ta bắt ta quỳ trước linh vị của mẫu thân, mặt mày tái mét giơ cao roi ngựa.
Ta tự thấy mình không sai, ngẩng đầu chờ bị đánh.
Cha ta mấy lần giơ cao đánh khẽ, cuối cùng thở dài ném roi xuống, một mình ngồi ủ rũ trong góc phòng rơi lệ.
Nam nhân lừng lẫy trên trường đua ngựa, người cha từ nhỏ nuông chiều ta hết mực, dường như chỉ sau một đêm đã già đi mấy chục tuổi.
Ngày hôm sau, Từ Tử Nghi quỳ trước cửa nhà ta, dầm mưa đông ba ngày.
Cuối cùng, cha ta cũng mềm lòng, thở dài ba tiếng, coi như ngầm đồng ý cuộc hôn nhân này.
Từ Tử Nghi đối xử với ta không tệ, mặc cho lão phu nhân đánh gãy ba chiếc roi mây, vẫn kiên quyết cho ta danh phận chính thê.
Khi đó, ta thật sự tin rằng, lời thề non hẹn biển sẽ không bao giờ thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!