Mọi người vội vàng xúm vào dỗ dành, Từ Tử Nghi liếc nhìn ta một cái lạnh lùng, lòng ta dâng lên một nỗi chua xót.
Mẫu thân của Tu Viễn khi sinh nó đã khó sinh mà qua đời.
Trước lúc lâm chung, tẩu ấy đã giao phó đứa con này cho ta:
"Nam nhân nhà ta, vinh hoa phú quý đều giành được trên chiến trường. Nay thời thế thái bình, ta chỉ mong con nó chăm lo đèn sách, kiếm chút công danh…"
"Ta xuất thân thấp hèn, cha ta là thầy đồ, cả đời dùi mài kinh sử cũng chẳng nên danh phận gì, để rồi bị người ta lấy ra làm trò cười bao năm nay."
"Quỳnh Nguyệt, ta vốn tính tình cao ngạo, không chịu giao du với đám nữ nhân trong hậu viện này, chỉ xem muội là bạn tâm giao."
"Ta tin vào nhân cách của muội, sau này nhờ muội giúp ta trông nom nó, đừng để nó lơ là việc học, đi sai đường... Hãy nói với nó rằng, đọc sách, lập công danh, là có ích..."
Từng chậu m.á. u được bưng ra, mặt nàng vàng vọt như tờ giấy, hơi thở thoi thóp, chỉ còn gắng gượng nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, khẩn cầu lời hứa của ta.
Nhưng tính tình Tu Viễn vốn ngang bướng, ta đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần nó bày trò nghịch ngợm thế này.
Trước đây, nó còn viện cớ ốm đau để trốn học, nói dối như cơm bữa.
Mọi người nhốn nháo cả lên, người đi mời đại phu, người bưng chậu, đổ nước, tranh nhau thể hiện trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân cũng bị phen này dọa sợ, quay sang trách mắng Từ Tử Nghi.
Mọi người vội vàng giả vờ kéo lão phu nhân ra, nhưng từ góc độ của ta và Từ Tử Nghi, chúng ta có thể thấy rõ ràng thằng bé Tu Viễn nghịch ngợm đang nấp sau lưng mọi người, nhổ nước bọt và lè lưỡi trêu ngươi Từ Tử Nghi.
Từ Tử Nghi vốn chưa từng gặp đứa trẻ nào ngang bướng đến thế, liền giận dữ quát: Từ Tu Viễn!
Tu Viễn lập tức nằm vật ra đất, giả vờ chết.
Mẫu thân! Nó... Từ Tử Nghi vừa định biện minh.
Chát!
Một cái tát giáng mạnh xuống mặt Từ Tử Nghi, ta sững sờ.
Lẽ ra cái tát này là dành cho ta.
Lão phu nhân xót cháu trai, nước mắt giàn giụa:
"Đồ nữ nhân độc ác, ngươi muốn hại c.h.ế. t nó, mưu tính hãm hại Từ gia ta!"
"Ngươi nhìn lại xem, những thứ ngươi ăn mặc, thứ nào không phải là Từ gia ta cho ngươi! Đồ súc sinh vong ơn bội nghĩa! Mấy quyển sách ngươi chép, đều chép vào bụng chó hết rồi!"
Từ Tử Nghi ngây người, dường như không thể tin người mẫu thân hiền từ lại thốt ra những lời cay nghiệt đến vậy, nhất thời câm lặng.
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Quỳnh Nguyệt à, dù sao đệ đệ cũng đã về rồi, ngày thường ngươi có hận mẫu thân đến đâu, lúc này cũng nên tỏ ra hiếu thuận một chút chứ." Chu di nương tiếp tục châm dầu vào lửa.
Trong lúc hỗn loạn, quản gia từ bên ngoài hớt hải chạy vào báo tin, có người từ trong cung đến truyền chỉ, nghe đâu là lệnh cho lão gia quay về Bắc Hoang.
Ta nhìn sang Từ Tử Nghi, hắn dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cái tát vừa rồi.
Chỉ đến khi ta quỳ xuống nhận chỉ, Từ Tử Nghi mới nhận ra tình hình nghiêm trọng.
Chuyện này liên quan đến sự sống còn của Từ gia, hai ngày qua hắn thậm chí không có thời gian đến thanh lâu lấy lòng Huyên Mộng cô nương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!