Chương 3: (Vô Đề)

Khi ta tỉnh dậy, ta thấy mình đang nằm trên giường, vết nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.

Ta có thể nhìn thấy chính mình sao?

Hoảng hốt, ta đưa tay dò hơi thở của thân thể đang nằm trên giường, nhưng lại nhận ra bàn tay mình thật thô ráp.

Ta vội vàng xuống giường, chạy đến trước gương trang điểm, và kinh ngạc thấy trong gương là gương mặt của Từ Tử Nghi.

Ta và hắn đã hoán đổi linh hồn cho nhau?

Ta vội vàng véo má, để xác nhận đây không phải là mơ.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, ta đã nghe thấy tiếng Hồng Ngọc trách mắng Lục Châu từ bên ngoài vọng vào:

"Sao còn chưa gọi phu nhân dậy? Hôm nay là ngày rằm, phải dậy sớm đi thỉnh an, ngươi muốn để cho bọn họ có cơ hội cười nhạo phu nhân sao?"

"Lão gia đang ở bên trong, sao dám gọi chứ ạ?"

Ta vội vàng lay Từ Tử Nghi tỉnh giấc, cảm giác nhìn thấy chính khuôn mặt mình trong hình hài người khác thật kỳ lạ.

"Phu quân, mau dậy thôi, còn phải đến chỗ lão phu nhân thỉnh an nữa."

Có lẽ do cảm thấy cộm mắt, Từ Tử Nghi dụi dụi mắt. 

Khi thấy ta, mang bộ mặt của hắn, gọi mình dậy, dù hắn có trầm ổn đến mấy cũng suýt ngã khỏi giường.

Ta chẳng còn tâm trí đâu để lo chuyện khác, chỉ biết rằng việc không đến thỉnh an lão phu nhân mới là chuyện quan trọng nhất. 

Ngay từ ngày đầu tiên ta bước chân vào nhà, bà đã không ưa ta.

Lại thêm mấy tẩu tử miệng lưỡi cay nghiệt, cả năm chẳng được mấy ngày yên ổn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Chuyện này tuyệt đối không được để người khác biết." Từ Tử Nghi nhanh chóng trấn tĩnh:

"Mấy hôm trước ở kinh thành vừa c.h.é. m đầu một tên yêu đạo chuyên tung tin nhảm nhí."

Sau khi đã quen với thân xác mới, hai chúng ta lúng túng bước vào đông noãn các. 

Bên cạnh lão phu nhân đã có cả một đám nữ quyến tụ tập.

Lão phu nhân nhìn ta với ánh mắt đầy yêu thương, khiến ta có chút không quen. 

Đoạn, bà quay sang trách mắng Từ Tử Nghi:

"Con cũng ngày càng trở nên khó chiều rồi đấy. Hôm qua ta nghe mấy nha hoàn lắm điều kể, tối qua phu nhân nổi giận đùng đùng, lật cả bàn ăn."

Từ Tử Nghi, với khuôn mặt của ta, chẳng biết phải ứng phó ra sao, chỉ cúi đầu im lặng.

Cảm giác đứng ngoài cuộc này thật kỳ lạ, như thể hồn lìa khỏi xác vậy.

Ta muốn lên tiếng giúp hắn vài câu, thì lão phu nhân đã kéo tay ta, ân cần mời ta ngồi xuống cạnh bà, vuốt ve bàn tay ta:

"Để mẫu thân nhìn con cho thật kỹ nào."

Ánh mắt yêu thương này, ta chưa từng thấy bao giờ. 

Khi còn chưa gả vào đây, ta đã quá quen với việc bà xem thường ta, chê bai ta không xứng với con trai bà. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!