Chương 2: (Vô Đề)

Tất cả mọi chuyện, bắt đầu thay đổi từ ngày hôm đó.

Tin thắng trận của tướng quân đã lan truyền khắp kinh thành.

Ba ngày trước, ta đã bắt đầu dọn dẹp phủ tướng quân để đón hắn, sáng sớm tự tay trông nom nồi canh chim bồ câu trên bếp. 

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nghe tin đoàn xe ngựa đã vào kinh thành, ta vội vàng trang điểm, nhìn những món trang sức trong hộp mà phân vân không biết chọn cái nào. 

Ngay cả nha hoàn Lục Châu cũng nhìn ra tâm tư của ta, liền trêu ghẹo:

"Người cứ đeo chiếc trâm cài hoa mai đính ước kia đi, chắc chắn lão gia sẽ yêu thích không rời tay cho mà xem."

Từ xa, ta đã trông thấy bóng dáng con tuấn mã Chiếu Dạ tuyết trắng của tướng quân, đám gia đinh trước cổng reo hò ầm ĩ: Lão gia về rồi!

Ta nhìn thấy người phu quân mà ta ngày đêm mong nhớ, Từ Tử Nghi. 

Hắn có vẻ gầy đi, chắc hẳn là do chiến sự căng thẳng, quá lao tâm khổ tứ.

Hắn xuống ngựa, nhưng lại không hề nhìn ta, mà dịu dàng vén rèm xe ngựa. 

Một cô nương không đợi được nữa nhảy xuống, tà váy xanh nhạt như đóa hoa loa kèn nở rộ giữa không trung, tràn đầy sức sống và tươi tắn.

"Lại nghịch ngợm rồi."

Phu quân ta nhìn cô nương kia với ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng gõ vào mũi nàng.

Cô nương kia lè lưỡi, vẻ mặt không hề để ý.

Chàng...

Lời ta chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại, bởi vì cô nương kia như một chú thỏ nhỏ lon ton chạy đến trước mặt ta.

"Ngươi là phu nhân của tướng quân sao?"

Cô nương kia cười híp mắt nhìn ta từ trên xuống dưới:

"Ta có nghe Tử Nghi kể về ngươi rồi. Dù cho hai người vì tình yêu mà tư định chung thân, bị người đời dị nghị, nhưng dù sao thì hai người cũng đều là nạn nhân của cái gọi là chế độ phong kiến."

Chế độ phong kiến là gì?.

Hắn đã kể hết chuyện quá khứ của chúng ta cho cô nương này nghe sao?

Trong lòng ta có chút bất an.

"Tốt, tốt, con trai ta bình an trở về là tốt rồi, gầy và đen đi nhiều quá," lão phu nhân không kìm được nước mắt:

"Hồi đó huynh trưởng con vội vàng ra đi, may mà Tử Nghi nhà ta còn nên người, giống hệt cha con..."

"Mẫu thân à, nhà cửa đàng hoàng không vào, lại cứ đứng ngoài cửa, chẳng lẽ phủ tướng quân to lớn thế này không có chỗ để nói chuyện sao?"

Chu di nương cười duyên, nốt ruồi son nơi khóe mắt càng thêm phần ưa nhìn, nàng ta đỡ lão phu nhân vào nhà.

Sau vài câu hàn huyên, các chị em dâu và nha hoàn vây quanh lão phu nhân tiến về đông noãn các.

"Phu quân, thiếp đã hầm canh chim bồ câu, đợi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!