Chương 19: (Vô Đề)

Nàng vẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà, đôi mắt đối diện với hắn bình tĩnh, không hề gợn sóng. 

Không hề có phẫn nộ, cũng chẳng có bi thương hay oán trách.

Mà cũng không còn chút tình cảm nào dành cho hắn nữa.

Trước kia, nàng hay rúc vào lòng hắn, nũng nịu gọi phu quân.

Khi xưa, vì nghe lời xúi giục từ gia đình mà hiểu lầm nàng, nàng đã uất ức đến rơi lệ, trong đó vừa có tình yêu, lại vừa có oán hận.

Thậm chí, trong cái đêm hắn cưỡng ép nàng, trong đôi mắt ấy, rõ ràng là sự đau đớn, là nỗi bất cam, và cả tình yêu giằng xé.

Nhưng giờ đây, tất cả đều tan biến.

Ánh mắt nàng nhìn hắn, xa lạ chẳng khác gì người dưng.

Lòng Từ Tử Nghi quặn thắt.

Hắn bỗng nhận ra, giấc mơ mà hắn đã thấy trong đêm tân hôn, có lẽ sắp trở thành sự thật.

Hắn sắp mất đi Quỳnh Nguyệt rồi.

Ban ngày thời tiết còn dễ chịu, nhưng khi màn đêm buông xuống, mưa xuân rả rích, khiến lòng người thêm phần bực bội.

"Chàng yên tâm, ta không có ý định đến đây. Ta nghe ngóng được, chỉ cần chúng ta cùng ngủ một đêm, sáng mai sẽ trở lại bình thường." 

Ta sợ Từ Tử Nghi hiểu lầm, liền mặc nguyên quần áo lên giường:

"Nếu Huyên Mộng cô nương hỏi đến, ta cũng sẽ giải thích rõ ràng."

Ta đã thêm một điều khoản vào hiệp nghị hòa bình, chuộc lại Huyên Mộng cô nương và đưa nàng về phủ tướng quân.

Từ khi trở về từ Bắc Hoang, Huyên Mộng cô nương luôn im lặng, không nói nhiều với ta.

Ta từng muốn trả tự do cho nàng, nhưng những nam nhân trước đây từng theo đuổi nàng, giờ đều cho rằng, nàng đã đến Bắc Hoang, rơi vào cảnh ngộ này, chắc chắn đã thất tiết với người man di. 

Ai dám cưới một ô nương như vậy, sẽ bị người đời chê cười.

Họ tránh còn không kịp, chỉ vì tiền đồ, vì danh tiếng.

Chuyện thiếp thất, nam nhân hiểu rõ lắm.

"Chỉ là chơi bời qua đường, ai dám cưới loại nữ nhân này về nhà?"

Huyên Mộng cô nương mặt trắng bệch, cố gắng biện minh rằng người bị hại không có tội, mọi người đều bình đẳng, nhưng chỉ nhận lại những tiếng cười nhạo báng.

Ta nhớ lại lần ta nhắc đến Huyên Mộng với Mộ Li. 

Kẻ làm con tin ở Sở quốc đó đã cười khẩy:

"Nàng ta ngây thơ, hoạt bát, đầu óc luôn đầy những ý tưởng kỳ lạ." 

"Nàng thích nói đến sự bình đẳng, còn không cho hạ nhân gọi mình là chủ tử. Nàng là người đầu tiên không sợ đôi mắt vàng của ta. Nàng nói ta chắc hẳn đã chịu nhiều khổ sở vì đôi mắt này, còn vuốt ve chúng và gọi ta là A Kim, ý là vô giá."

Ánh nến lay động, chiếu lên nửa khuôn mặt hắn. 

Dù đang trong cảnh thất thế, hắn vẫn toát lên vẻ yêu mị như quỷ thần.

"Ở Tiếu tộc chúng ta, một nữ nhân chỉ đáng giá nửa con sói tuyết. Nhưng nàng ta khác biệt, nàng ta có nhiều ý tưởng độc đáo trong đầu, thật đặc biệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!