Chương 15: (Vô Đề)

Bàn tay ta khẽ khựng lại, ngòi bút cũng ngừng viết.

Đúng vậy, ta nên làm gì đây? Từ Tử Nghi sẽ thành thân cùng Huyên Mộng cô nương, còn ta khi ấy sẽ chỉ còn lại một thân một mình, không nơi nương tựa.

Ngươi nói trước đi.

Ta quay sang hỏi Dương Chiêu Khê.

Ta biết rồi! Sấu Nha cười tinh quái:

"Dương Tiểu tướng quân đây nhất định sẽ ở lại Bắc Hoang, thu nhận những đứa trẻ mồ côi, xây dựng một nhà tế bần." 

"Ngươi đừng thấy hắn ta vẻ ngoài đạo mạo thế thôi, chứ kì thực hắn là đích tôn của Quốc công phủ mà túi tiền thì chẳng có lấy một xu. Đến tiền mua rượu ngon hắn ta còn không có, chỉ dám uống mấy loại rượu trắng rẻ tiền kia thôi." 

Những tên lính bên dưới cũng hùa theo trêu ghẹo.

"Vậy ta sẽ sang phụ giúp Dương phó tướng vậy." Ta mỉm cười nói.

Thật sao? Dương Chiêu Khê vội vàng ngẩng đầu nhìn ta, rồi chợt nhận ra mình đã quá vội vàng, vội vã chỉnh lại tư thế:

"Ta chỉ hỏi vậy thôi mà..."

Dương Chiêu Khê quả thực có rất nhiều điều khiến ta không thể hiểu nổi. 

Từ lần đầu gặp mặt, hắn ta dịu dàng, khiêm nhường, như một người đệ đệ lễ phép, đến khi hắn vì tình yêu mà cầm d.a. o uy h.i.ế. p ta, như một kẻ mất trí, rồi đến bây giờ, hắn luôn theo sát ta, lặng lẽ quan sát, nhưng mỗi khi ta quay đầu nhìn, hắn lại vờ như không để ý.

Ta từng nghi ngờ rằng liệu Dương Chiêu Khê có phát hiện ra điều gì không, nhưng rồi lại thấy điều đó dường như là không thể.

Ta nhớ lại cái ngày mà Dương Chiêu Khê kề d.a. o vào cổ ta, ép ta phải tự chứng minh thân phận.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Dương Chiêu Khê cảnh giác nhìn chằm chằm ta: Cởi quần áo ra!

Ta biết hắn ta không hề nói đùa.

Ta nghiến răng, vội vàng cởi áo ngoài, dù sao thì đây cũng là thân thể của Từ Tử Nghi.

Dương Chiêu Khê nhìn kỹ vết thương trên cánh tay phải của ta, vẻ nghi ngờ trong mắt hắn ta đã giảm đi một nửa.

Vết thương kia là do hắn ta đỡ thay cho Từ Tử Nghi. 

Từ Tử Nghi từng kể, hắn nợ Dương Chiêu Khê một mạng.

Dương Chiêu Khê đã dùng vai trái của mình đỡ thay cho mũi tên vốn nhắm thẳng vào n.g.ự. c Từ Tử Nghi, vì vậy mà cánh tay trái của hắn ta có vết thương cũ, cứ mỗi khi trời âm u mưa gió lại đau nhức khôn nguôi.

Vết thương là thật, không thể nào làm giả được, vì thế hắn ta không thể nào phát hiện ra chuyện gì, càng không thể nào nghĩ đến chuyện hoán đổi thân xác.

Thật đấy.

Nghe ta nói vậy, Dương Chiêu Khê liền im lặng, hắn ta dựa người vào vách lều, không nhìn ta, chỉ nghiêng đầu uống rượu. 

Có lẽ do rượu quá mạnh, vành tai hắn ta đỏ ửng, lan đến tận đuôi mắt. 

Vừa ngẩng đầu lên, thấy ta đang nhìn mình, hắn ta lại hoảng hốt, sặc cả rượu vào cổ họng, cố gắng kìm nén nhưng không được, ho sặc sụa.

Quả nhiên, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên.

Ta không ngờ rằng, câu nói thật đấy kia của mình, suýt chút nữa đã gây ra tai họa khôn lường.

Đêm trừ tịch năm ấy, Dương Chiêu Khê một mình lẻn đến núi Thi Hề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!