Chương 14: (Vô Đề)

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, những vị di nương thường ngày lắm lời cũng sụt sùi lau nước mắt. 

Dẫu là thật tâm hay giả ý, những lời trăn trối của Chu Như Ngọc cũng khơi gợi nỗi niềm riêng trong lòng họ.

Dù được nhũ mẫu hết lòng chăm sóc, đứa trẻ vốn đã mang bệnh tật từ trong bụng mẫu thân, cuối cùng cũng không qua khỏi, chỉ sống được nửa tháng ngắn ngủi.

Trước khi nhắm mắt, Chu di nương đã thú nhận với lão phu nhân những tội lỗi năm xưa, những lần hãm hại Quỳnh Nguyệt. 

Nhưng Từ Tử Nghi vẫn không nhận được một lời tha thứ hay một cái nhìn thiện cảm nào từ bà ta.

Cũng phải thôi, xưa nay bà mẫu có bao giờ nhận sai với con dâu đâu.

Chỉ có cha của Quỳnh Nguyệt là khác. Có lần, ông lỡ bán đi đàn vịt con đã hứa mua cho nàng. 

Thấy con gái rơm rớm nước mắt, ông cuống cuồng chạy đi tìm mua lại cho bằng được. 

Nhưng đến chỗ người mua, ông mới tá hỏa, cả một sân vịt con, làm sao mà phân biệt được?

Quỳnh Nguyệt tuy xuất thân thấp kém, nhưng lại là báu vật được cha nâng niu. 

Từ khi cha mất, nàng không còn được ai yêu thương như thế nữa.

Lòng Từ Tử Nghi chợt trào dâng một nỗi buồn khó tả.

Liệu Quỳnh Nguyệt có thực sự hạnh phúc khi ở bên cạnh hắn?

"Phu nhân! Tin vui! Đại tướng quân thắng trận rồi!" Lục Châu mừng rỡ chạy vào thông báo.

"Vậy chàng .. Chàng có sao không?" Ta vội vàng hỏi.

"Tướng quân không hề hấn gì đâu ạ!"

Thế thì tốt... thế thì tốt rồi...

Khi nàng bình an trở về, hắn nhất định sẽ xin lỗi nàng thật lòng, bù đắp cho những thiệt thòi mà nàng đã phải chịu đựng.

"Nếu phu nhân nhớ tướng quân, sao không viết một lá thư gửi cho ngài ấy?" Lục Châu cười tinh nghịch, chạy đi mài mực.

–----

Từ sau cái ngày định mệnh ấy, quân ta liên tiếp giành được những thắng lợi nhỏ. 

Ta không dám chủ quan, bèn trọng dụng Dương Chiêu Khê và Nguyên Tước.

Lần đầu tiên g.i.ế. c người vẫn ám ảnh ta, thường khiến ta giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya. 

Nhưng ta tự nhủ, phải nhớ đến lời Dương Chiêu Khê, dù sợ hãi đến đâu cũng phải kiên cường xông lên.

Ta không thể để ai phải chịu tổn thương thêm nữa.

Nếu ác mộng khiến ta mất ngủ, ta sẽ ra thao trường c.h.é. m rơm cả đêm.

"Hình như tướng quân đã thay đổi nhiều rồi. Kỹ năng cưỡi ngựa của tướng quân cũng tiến bộ vượt bậc."

Mấy ngày qua, ta dần quen với việc hòa mình vào cuộc sống quân ngũ, từ việc chỉ quanh quẩn trong lều trại đến việc cùng binh lính quây quần bên đống lửa, uống rượu, chuyện trò rôm rả. 

Có lẽ, nếu ta có đổi trở lại, Lục Châu và Hồng Ngọc cũng không nhận ra ta nữa.

Ta cũng chẳng còn nhớ bao nhiêu lần mình đã gục xuống giường, cả người dính đầy m.á. u tanh, ôm chặt lấy thanh trường đao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!