Từ Tử Nghi nhìn con rối vải bị ném xuống trước mặt mình, mười bảy cây kim bạc dày đặc cắm trên bụng nó.
Hắn không hiểu tại sao Hồng Ngọc lại nhất quyết nói là mình tìm đạo sĩ để hãm hại Chu di nương.
"Nha hoàn không có chủ ý của chủ tử, sao có thể đi cầu đạo sĩ? Bát tự của ta cũng chưa từng có người khác biết, chẳng qua là trước đây ta giao hảo với nàng ấy, nên mới nói hết tâm can cho nàng ấy biết, ai ngờ..."
Chu di nương nước mắt đầm đìa
"Nếu ngươi muốn hại ta, ngươi cứ việc đến hại, hà tất phải nguyền rủa đứa con trong bụng ta, ngươi sinh không được, thì cũng muốn nguyền rủa mẫu thân con ta sao?"
"Nàng ta xuất thân thôn dã, mấy thứ thủ đoạn hạ lưu này nàng ta biết nhiều lắm. Không chừng lúc đầu cũng dùng mấy thứ thủ đoạn này, quyến rũ tướng quân cũng nên."
Lão phu nhân tức giận đến run rẩy cả người, Từ Tử Nghi chỉ cảm thấy miệng mình có mọc thêm cái nữa cũng không thể nào thanh minh được.
Chẳng lẽ hắn phải nói, mình và Quỳnh Nguyệt đã hoán đổi thân xác, tìm đạo sĩ lén lút dò hỏi cách hoán đổi lại?
Hắn thật sự không biết con rối vải kia từ đâu ra, cũng không biết Chu di nương làm sao biết được hắn sai Hồng Ngọc đi tìm đạo sĩ.
"Giam lại! Không cho cơm ăn! Sống c.h.ế. t mặc kệ nó!"
Lão phu nhân run rẩy môi, nước mắt trên mặt còn chưa khô, đám nha hoàn bên dưới thì cuống cuồng mời đại phu bốc thuốc lấy nước nóng.
Từ Tử Nghi lo lắng cho sức khỏe mẫu thân, muốn tiến lên hầu hạ.
Nhưng không ngờ một bàn tay trắng nõn mềm mại đặt lên cổ tay hắn, nhẹ nhàng ngăn hắn lại.
Chu di nương quay lưng về phía mọi người, sau khi lau nước mắt trên khăn tay, nàng ta ngẩng mắt lên nhìn Từ Tử Nghi, nở một nụ cười nhạt, nốt ruồi son dưới mắt càng thêm vẻ phong tình vạn chủng:
"Muội muội à, muội còn muốn đến chọc tức lão phu nhân sao?"
Từ Tử Nghi ngẩn người, sao mặt nữ nhân này thay đổi nhanh hơn lật sách vậy!
"Muội đó, vẫn còn non lắm."
Người hầu đưa Từ Tử Nghi vào ngục tư, bên cạnh nằm Hồng Ngọc hơi thở thoi thóp, chỉ có một tấm chăn rách nát miễn cưỡng che thân.
Lão phu nhân dù không thích Quỳnh Nguyệt, cũng biết chính thê là mặt mũi của Từ Tử Nghi, không thể hành hình Quỳnh Nguyệt, bèn trút giận lên nha hoàn bên cạnh nàng, một khi bị tra tấn, vết thương trên người lở loét lên cơn sốt, lão phu nhân ra lệnh, không ai được phép chữa trị cho nàng.
"Chết thì kéo ra chôn, ai dám xin xỏ một câu, đánh c.h.ế. t luôn!"
Bên ngoài mưa thu rả rích rơi, Từ Tử Nghi cởi áo khoác ngoài choàng lên người Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc vốn là nha hoàn trong phòng Chu di nương, hắn không hiểu tại sao Hồng Ngọc lại phải che chở cho mình và Lục Châu, rõ ràng nàng chỉ cần khai ra đẩy mọi chuyện lên người Quỳnh Nguyệt, là có thể thoát thân, Chu di nương là chủ cũ của nàng, thấy nàng phối hợp, chắc chắn sẽ không làm khó nàng.
Nửa đêm, Hồng Ngọc sốt cao, lúc mê man bảo hắn mau đi:
"Phu nhân, người mau đi đi, Hồng Ngọc không nói gì cả. Ta biết ta không qua khỏi rồi, phu nhân đừng buồn."
Nàng sốt đến mơ hồ, trong cơn mê sảng bắt đầu gọi mẫu thân, Từ Tử Nghi từ những lời nói rời rạc của nàng ghép lại được câu chuyện về một cô con gái nhà nghèo, vì sinh kế gia đình mà ký khế ước nô lệ, nàng cố gắng lấy lòng chủ tử, lén lút dành dụm tiền, mong có ngày chuộc thân thoát khỏi thân phận hèn kém, nhưng lại bị Chu di nương phát hiện ra số tiền đó, cho rằng nàng ăn cắp.
Dù có trong sạch hay không, ai có thể dung túng cho một nô bộc lén lút có ý định phản bội chủ nhân?
Hôm đó, nàng bị lôi ra ngoài bán, Quỳnh Nguyệt đã ngăn lại, Quỳnh Nguyệt soi đèn lật giở sổ sách cũ tỉ mỉ tính toán, chỉ nói số tiền này khớp với sổ sách, Hồng Ngọc vô tội.
Cũng từ lúc này, Quỳnh Nguyệt và Chu di nương kết oán.
Thì ra Chu di nương mới giở trò thị phi trước mặt lão phu nhân, khiến mẫu thân vốn đã không ưa Quỳnh Nguyệt càng thêm ghét nàng.
Mưa tạnh, khi ánh sáng ban mai le lói qua ô cửa sổ nhỏ xíu, Hồng Ngọc trút hơi thở cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!