Chương 1: (Vô Đề)

Phu quân ta thích vị cô nương kia, mấy ngày nay ta đều nhìn ra.

Nàng tươi sáng lại có tài, mạnh dạn lại kiều diễm. 

Dám đến thanh lâu cùng văn nhân ngâm thơ đối đáp, khi bị vạch trần thân phận nữ nhi liền kinh diễm cả sảnh đường, nàng ngâm thơ về mặt trăng khiến các học sĩ trong nội các phải ngưỡng mộ, đều khen nàng phong thái tự do, kiêu hãnh, thơ ca cũng giống như con người nàng.

Nàng đem những cô nương kinh thành này đều so thành chim sẻ trong lồng, rụt rè lại nhỏ nhen.

Cho nên khi lão phu nhân hỏi mấy ngày nay phu quân có lưu lại chỗ ta không, ta cúi đầu, bà có chút thất vọng nhìn nhìn bụng ta. 

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khi cháu trai Từ Tu Viễn ta từ nhỏ nuôi lớn chỉ quấn quýt bên nàng, giả bệnh tránh ta, oán trách ta vô vị nghiêm khắc. 

Khi phu quân tránh ánh mắt chờ đợi của ta, đặt một tờ hưu thư lên bàn ta.

Ta thực sự ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị với nàng ấy.

Từ ngày hắn trở về từ Bắc Hoang, ta đã đợi ba đêm, nhưng lại chỉ nhận được tờ hưu thư từ chính tay hắn đưa tới phòng ta.

Trượng phu mà ta ngày đêm mong nhớ, Từ Tử Nghi, hờ hững ngồi xuống, nếm vài món ăn:

"Ta nghe nói hôm nay nàng đã đến chỗ mẫu thân."

Vâng.

Ta cẩn thận rót rượu cho hắn, bà mẫu đã dặn dò ta phải chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay bà nhất định sẽ bảo Từ Tử Nghi đến chỗ ta.

Thảo nào.

Ánh mắt Từ Tử Nghi thoáng qua vẻ chán ghét:

"Mẫu thân đã mắng ta một trận, bảo ta đừng sủng thiếp diệt thê."

Thiếp không...

"Ta cũng không muốn nói thêm gì nữa." Từ Tử Nghi lấy tờ hưu thư ra:

"Huyên Mộng nói, nàng ấy chỉ mong có được tình yêu trọn đời trọn kiếp."

Ta đã sớm nghĩ đến ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

"Nếu không phải còn chút tình cũ, sao đêm nay chàng lại đến chỗ ta?" Ta vẫn muốn tìm kiếm một chút lưu luyến trong mắt hắn.

Hình như hắn đã uống quá nhiều, đầu óc không còn tỉnh táo, ta vội vàng đỡ lấy hắn.

Người hắn nóng như lửa đốt, nhận ra điều gì đó, hắn giận dữ hất đổ hết bát canh xuống đất.

Ta sợ hãi lùi lại một bước: Chàng...

Hắn từng bước ép sát, khiến ta không còn đường lui, ngồi xuống mép giường.

Hắn bóp chặt cằm ta, ép ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn đỏ ngầu, ánh lên dục vọng quen thuộc:

"Chu Quỳnh Nguyệt, đến cả những thủ đoạn này mà nàng cũng học được rồi."

Chu Quỳnh Nguyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!