Bệ hạ trầm ngâm một lúc, rồi chợt hiểu ra: "Ngươi là tú nữ hôm trước luyện múa ở Mai Viên? Ngươi là con gái của Lâm Khanh?"
Lâm Tuyết Hằng thẹn thùng gật đầu, thành công để lại ấn tượng trong lòng bệ hạ.
Còn ta, đúng như mong muốn, bệ hạ hầu như không nhìn đến ta lấy một lần.
Chỉ là trong lòng ta lúc nào cũng nghĩ đến tình trạng của Dư Linh, rồi lại suy đoán thân phận thực sự của Phù Phong, thế nên bữa tiệc này rốt cuộc ta cũng chẳng thể ăn ngon.
Sau khi trở về Trữ Tú cung, ta lập tức lén lút chạy đến phòng của Dư Linh, thấp giọng gọi nàng.
Gọi hồi lâu cũng không ai đáp, ta liền đẩy cửa sổ ra, liền thấy một bóng dáng thu mình trong góc, vùi đầu run rẩy.
Mặc kệ vậy.
Ta cắn răng một cái, trèo qua cửa sổ vào trong, khiến Dư Linh giật b.ắ. n cả người.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt hoảng hốt, nơi khóe mắt vẫn còn vương nước mắt. Dù trên gương mặt đã nổi không ít nốt đỏ, nàng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt nổi.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Ta cười hì hì đánh giá nàng, một lúc sau mới hài lòng gật đầu: "Nghe nói hôm nay tỷ bị phát ban, nên muội đến xem thử."
"Xấu lắm."
Nàng quay đầu đi, "Ngươi đến để cười nhạo ta sao?"
Ta giả bộ kinh ngạc: "Có đâu? Ta chỉ thấy giống như một đóa mai giữa trời tuyết, như vừng vừng mè trắng trên bánh đậu sa, trông đẹp vô cùng!"
Dư Linh phì cười, nhưng rồi lại rầu rĩ cúi đầu: "Ta thua rồi. Bệ hạ không nhìn thấy ta… Khuôn mặt này của ta cũng coi như bị hủy rồi."
Giọng nàng nặng nề đến mức ta không dám đùa giỡn, đành phải an ủi: "Dù chỉ còn mấy ngày nữa là bệ hạ phong vị, nhưng vẫn còn thời gian.
"Cứ thử tìm hiểu xem bệ hạ thường hay xuất hiện ở đâu, rồi tình cờ gặp một lần?"
Sắc mặt Dư Linh trắng bệch: "Ta chỉ có duy nhất cơ hội này… Ngươi hiểu không, Thôi Ảnh Chân?
"Phụ thân ta xuất thân hàn môn, mười mấy năm làm việc cẩn trọng mới leo được đến vị trí hiện tại. Nhưng vì không có môn hộ chống lưng, lúc nào cũng như đứng trên băng mỏng.
"Đệ đệ ta không có tài cán gì, ba lần thi cử đều rớt… Cả nhà chỉ có thể trông cậy vào ta…"
"Phụ thân ta đã nói, ta lớn lên xinh đẹp, chính là hy vọng cuối cùng của nhà họ Dư. Ta nhất định phải vào cung, nhất định phải được bệ hạ sủng ái.
Nếu không, ta có khuôn mặt này thì có ích gì chứ?"
Nàng vừa nói, nước mắt liền lặng lẽ lăn dài trên má.
Dư Linh nhìn ta, như đang thề nguyện: "Ta nhất định phải trở thành người bệ hạ yêu thương nhất, ta muốn phụ thân và đệ đệ nhờ ta mà vinh hiển một đời, không còn lo lắng, an hưởng phú quý!"
Ta thực sự không hiểu, một người cùng độ tuổi với ta, làm sao có thể gánh vác trọng trách nặng nề đến vậy. O Mai dao muoi
Nhưng có lẽ, đối với nàng, những lời an ủi của ta cũng chỉ là vô nghĩa.
Thế nên ta suy nghĩ một chút, rồi nói: "Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ nấu cơm cho tỷ, đảm bảo tỷ sẽ không ăn phải thứ gì không phù hợp, hai ngày là sẽ hết phát ban thôi."
Đến lúc đó, có lẽ nàng sẽ thực hiện được giấc mơ của mình, nhỉ?
13
Đinh Yên đã bị đuổi khỏi cung, đến cuối cùng chúng ta cũng không biết ai là kẻ đã ra tay với Dư Linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!