10
Vừa bước vào huấn giới đường, người ngồi chính giữa liền mạnh mẽ vỗ bàn một cái.
"Rầm!"
Một tiếng vang lớn dội lên, rõ ràng là muốn tiên phát chế nhân, làm ta khiếp sợ.
"Thôi thị Ảnh Chân, ngươi có biết tội không?"
Ta siết chặt lòng bàn tay, giữ vững bình tĩnh hành lễ, trong giọng nói lộ ra vẻ nghi hoặc: "Tần cô cô có ý gì? Ảnh Chân không biết."
Tần cô cô là người cũ bên cạnh Thái hậu. Lần này Thái hậu đến Long Tuyền Sơn tránh đông, liền để bà ở lại giúp Hoàng hậu quản lý chuyện tuyển tú.
Có thể kinh động đến bà, hẳn không phải chuyện nhỏ.
"Ngẩng đầu lên."
Ta nghe lời ngẩng đầu, khuôn mặt của Tần cô cô hiện rõ trong tầm mắt. Ta không nhớ được gương mặt, nhưng mái tóc được bà chải chuốt cẩn thận, chỉnh tề thì ta lại có ấn tượng sâu sắc.
Tần cô cô lại vỗ mạnh xuống bàn một cái, chén trà bị chấn động phát ra âm thanh lanh lảnh.
"Có người tố giác ngươi tư thông với thị vệ trong cung, ngươi có lời gì muốn nói không?"
Ta kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ.
Là nói ta và… Phù Phong?
Dạo gần đây ta ngày ngày nổi bếp ở Thự Tú cung, Phù Phong cứ cách hai ngày lại đến bổ củi một lần.
Ngoại trừ lần đầu ta vội tìm người, còn lại đều là Ngọc Lộ giao dịch với hắn.
Hắn chẻ củi xong chờ khoảng nửa canh giờ, lấy hộp thức ăn rồi đi.
Ngoài hai lần chạm mắt từ xa gật đầu xem như chào hỏi, quả thật chưa từng tiếp xúc thêm.
Vậy thì, ngay từ lần đầu gặp mặt Phù Phong, ta đã bị người ta theo dõi rồi.
Những suy nghĩ này thoáng chốc xoẹt qua trong đầu, lòng ta thầm trách mình vẫn còn sơ suất. Nhưng gương mặt ta nhanh chóng phủ lên một tầng lệ ý, giọng nói mang theo nghẹn ngào:
"Cô cô minh giám! Không biết ai đã vu oan cho ta. Dạo gần đây ta chỉ ở Trữ Tú cung, chưa từng đi đâu khác. Hơn nữa, mấy ngày nay hoàng tử công chúa đều tụ tập nơi này, ta làm sao có thể tư thông với thị vệ được chứ?"
Nước mắt lăn dài trên má, ta hít mũi, cố gắng kìm lại tiếng nghẹn ngào: "Nếu không tin, xin hãy gọi người đó ra đối chất với ta!"
Tần cô cô quan sát ta thật kỹ, ánh mắt như kim châm quét qua từng biểu cảm trên mặt.
Một lúc lâu sau, giọng bà mới dịu lại đôi chút:
"Lau mặt đi, đừng khóc nữa.
"Hai ngươi cũng ra đây đi."
Ta dùng khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu liền thấy Dư Linh cùng một tú nữ khác bước ra. O mai d.a. o muoi
Dư Linh hừ lạnh một tiếng, cười nhạt:
"Đinh Yên, Tần cô cô sáng suốt tinh tường, làm sao có thể bị ngươi lừa gạt, tùy tiện vu hại người khác?"
Đinh Yên vội vàng biện giải: "Tần cô cô, ta thật sự đã nhìn thấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!