30
Điều tra chuyện thực phẩm bị hủy hôm nay thực ra không khó, chỉ thiếu một người trên cao gật đầu mà thôi.
Thái hậu phái người đến hỗ trợ, chỉ trong nửa ngày đã lôi ra kẻ chủ mưu.
Hai tên thái giám đổ hết nguyên liệu xuống thùng nước cặn kêu oan thảm thiết, nhưng cuối cùng vẫn bị người của Thái hậu áp giải đi.
Sáng hôm sau, liền nghe tin Nhuyễn phi bị bệnh, đóng cửa không tiếp khách.
Đồng cô cô nói với ta, Hoàng thượng giận lắm, liền hạ lệnh cấm túc nàng ta hai tháng.
Đối với Nhuyễn phi, bị giam trong cung hai tháng không phải là hình phạt quá nặng, nhưng cũng hiếm thấy trong những năm gần đây.
Từ đó về sau, mỗi khi ta nấu ăn, thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị tôn kính của những người xung quanh.
Ảnh mắt ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến ta cũng có chút bất đắc dĩ.
Ta ngẩng đầu nhìn Sương Chi:
"Có gì muốn nói thì cứ nói đi, ở đây ta cũng không cấm ngươi mở miệng đâu."
"Ánh Chân tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đã nói gì trong yến tiệc đón gió Thái hậu thế?" Nàng chớp mắt đầy tò mò.
Ta cười bất đắc dĩ:
"Không phải chuyện ta nói gì quan trọng, mà là người làm chuyện xấu thì sớm muộn cũng sẽ để lộ sơ hở. Thái hậu và Hoàng thượng cũng không phải kiểu người dung túng kẻ sai trái."
"Sống trên đời, quan trọng nhất vẫn là hành xử đoan chính, giữ vững tâm mình, không được nảy sinh ý xấu."
Những chuyện đã làm trong quá khứ, rồi cũng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.
Sau khi Nhuyễn phi bị cấm túc, không còn ai dám nhắm vào ta và Ngự Thiện Phòng nữa. Hai tháng tiếp theo, ta sống vô cùng thư thái.
O Mai Dao muoi
Chớp mắt đã vào hạ.
"Ảnh Chân cô nương, bên Sùng Vân Điện nói hôm nay muốn ăn sữa đông, bảo phải do cô tự tay làm!"
Ta vừa nhanh chóng khuấy trứng, vừa đáp:
"Biết rồi, sau bữa trưa sẽ đưa qua."
"Ảnh Chân cô nương, Kiều tài nhân mời cô khi nào rảnh sang trò chuyện."
d.a. o trong tay ta lướt nhanh, chỉ trong nháy mắt đã cắt rau diếp thành từng sợi xanh biếc:
"Phiền ngươi nói lại, Ngự Thiện Phòng bận quá không rảnh, bảo Kiều tài nhân hôm nay đừng đợi ta."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài Ngự Thiện Phòng có người gọi lớn.
Ảnh Chân! Ảnh Chân!
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy Trương Việt Kiều đang vội vã vẫy tay về phía ta.
Cơn ngạc nhiên vừa lóe lên, ta lập tức nhận ra—nếu không phải chuyện cấp bách, nàng ấy tuyệt đối sẽ không đến đây vào giờ này.
Lòng ta chùng xuống, vội giao công việc còn lại cho người khác, bước nhanh về phía nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!