Ta giữ đúng lễ nghi, cúi đầu bước vào điện, rõ ràng cảm nhận có một ánh mắt đang gắt gao dừng lại trên đỉnh đầu ta.
Liếc nhẹ sang bên, thấy một gấu váy màu phấn hồng tựa như cánh phù dung rũ nhẹ trải dài.
Nghe đồn Nhuyễn phi từng được Hoàng thượng khen ngợi là
"tựa như phù dung dịu dàng xinh đẹp", từ đó nàng ta chỉ mặc duy nhất màu hồng, các phi tần khác cũng vì thế mà né tránh màu sắc này.
Ta làm như không nhìn thấy ánh mắt ấy, quỳ xuống hành lễ:
"Thôi thị Ảnh Chân, bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu khẽ à một tiếng, hơi bất ngờ hỏi:
"Thôi Ảnh Chân? Phải chăng là người đã cứu Cửu hoàng tử?"
Dạ, là nô tì. Ta không ngẩng đầu, giọng cung kính đáp:
"Cửu hoàng tử phúc lớn mạng lớn, nô tì không dám nhận công lao."
Hoàng hậu gật đầu:
"Bổn cung nhớ ra, trước đây ngươi từng xin được mở bếp tại Trữ Tú cung, nay xem ra cũng thật có tay nghề. Thôi quỳ nữa, đứng dậy đi."
Ta nhẹ nhàng đứng lên, nhìn Hoàng hậu một cái, nở nụ cười e thẹn mà không giấu phần tò mò.
Ánh mắt bà mềm lại trong chốc lát.
"Cháo bách hoa dưỡng nhan hôm nay được các phu nhân khen ngợi hết lời, ngươi có bằng lòng viết lại công thức để mọi người cùng học hỏi không?"
"Dĩ nhiên nô tì rất sẵn lòng."
Ta chưa kịp nghĩ đã đáp:
"Mỹ vị nên được sẻ chia, các phu nhân yêu thích, nô tì lấy làm vinh hạnh."
Sắc mặt Hoàng hậu càng ôn hòa:
"Vậy ngươi vào điện bên cạnh viết ra đi, yên tâm, bổn cung sẽ hậu thưởng."
Ta theo cung nữ đến thiên điện.
Thật ra, ta không hề cố ý lấy lòng Hoàng hậu — ta nghĩ như vậy thật.
Người ta yêu thích mỹ thực, cũng chính là để hoàn thiện ý nghĩa sự tồn tại của món ăn này, chia sẻ ra ngoài cũng là chuyện nên làm.
O Mai d.a. o muoi
Ta nhấc bút, viết từng nguyên liệu, từng bước chế biến tỉ mỉ.
Vừa đặt bút cuối cùng, sau lưng bỗng vang lên một tiếng động khẽ.
Một giọng nữ mềm như tơ, thanh thoát động lòng người, nhưng lời nói lại lạnh như lưỡi d.a.o, khiến người nghe lạnh buốt cả răng.
"Bổn cung tưởng ngươi đã c.h.ế. t trong Thận Hình Ti, nào ngờ vẫn còn sống sót trong cung. Thôi Ảnh Chân, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ đâu."
22
Tim ta đập ngày một nhanh, nhưng ta cố giữ bình tĩnh, xoay người lại: Nương nương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!