1
"Ăn ăn ăn! Ngươi còn ăn nữa!"
Ta mơ màng ngẩng đầu lên.
Nửa miếng bánh đậu xanh làm miệng ta phồng lên, chỉ có thể chớp chớp mắt ra hiệu là mình nghe thấy.
Ừm… Quả nhiên là trong cung, ngay cả món điểm tâm đơn giản thế này cũng có thể làm mềm mịn, thơm ngọt mà không ngán.
Gương mặt của Trương Việt Kiều cũng phồng lên.
Xem ra là vì tức giận.
"Tin tức mà tiểu thái giám kia đưa chẳng lẽ sai rồi sao?" Nàng lẩm bẩm oán trách.
"Năm ngày nay, ngày nào ta cũng đến Thái Dịch Trì chèo thuyền, gảy đàn, vậy mà chưa từng gặp qua bệ hạ."
"Mặt ta sắp bị gió lạnh thổi đến nhăn nhúm rồi… Ngươi sờ thử đi."
Ta vội phủi sạch vụn bánh trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng.
Rồi kêu khẽ một tiếng:
"Tiểu Kiều muội muội, da mặt ngươi mềm thật đó, còn mềm hơn cả tào phớ mà ta ăn hôm trước."
"Vừa trắng vừa mịn, ai mà không thích chứ? Dù là bệ hạ nhìn thấy…"
Thấy nụ cười lại hiện lên trên mặt Trương Việt Kiều, ta mới yên tâm nhón nốt nửa miếng bánh đậu xanh còn lại, đưa cho nàng.
Dễ dỗ thật, còn dễ hơn cả muội muội nhà ta, không cần điểm tâm cũng có thể cười vui vẻ.
Trương Việt Kiều được ta cổ vũ, lập tức hạ quyết tâm quay về khổ luyện đàn, tranh thủ có thể tấu ra một khúc kinh hồng.
Nàng dẫn theo nha hoàn ôm đàn, yểu điệu bước đi chưa bao lâu, Lâm Tuyết Hằng đã u sầu mà đến.
Mỹ nhân nhíu mày thật sự khiến người ta thương tiếc, ta đè nén sự không đành lòng trong lòng, do dự đặt miếng điểm tâm về lại đĩa. O mai d.a. o muoi
"Tuyết Hằng tỷ tỷ có chuyện gì phiền lòng sao? Nói với ta một chút đi, biết đâu có thể giúp tỷ nghĩ thông suốt phần nào."
Lâm Tuyết Hằng cầm khăn tay, lau nhẹ khóe mắt rưng rưng:
"Trước khi vào cung, phụ thân bảo rằng bệ hạ thích nữ tử có tài nghệ. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có múa là có thể đưa ra trình diện. Mấy ngày trước trời tuyết lớn, trong vườn mai cành mai vương đầy tuyết, chắc hẳn là cảnh sắc vô cùng đẹp, thế nên ta đến đó luyện múa.
Vừa khéo gặp được bệ hạ…
"Là một thính giả đạt chuẩn, ta cũng theo lời nàng mà nhíu mày một cách thích hợp:"Tỷ tỷ múa đẹp như thế, hẳn là chuyện tốt chứ, sao lại…Ta chỉ nghĩ đến việc tuyết trong vườn mai rất đẹp, lại không ngờ rằng tuyết dưới đất quá trơn, thế mà trước mặt bệ hạ, ta lại ngã sóng soài, ô ô ô ta không muốn sống nữa!
"Ta chợt nghĩ ra, liền lấy một miếng ô mai mật ngọt thơm từ trong túi thơm, đưa đến bên môi Lâm Tuyết Hằng. Nàng khựng lại một chút, theo bản năng cắn lấy ô mai mật."Ô ô ô…Nhai nhai nhai.Đây là gì vậy?Nhai nhai nhai.Thơm ngọt quá.
"Nhai nhai nhai. Phù… dỗ được rồi. Ta chân thành nói:"Tỷ tỷ dung mạo xuất chúng, lại là vì khổ luyện vũ nghệ mà bị thương, chẳng phải trùng hợp phù hợp với ý nghĩa của cành mai ngạo tuyết sao?
Bệ hạ nhìn thấy, nhất định sẽ ghi nhớ sâu sắc, cũng sẽ thương tiếc tỷ hơn."
Lâm Tuyết Hằng vừa nhai vừa gật đầu, có vẻ như bị thuyết phục rồi.
Lúc sắp đi, nàng còn ngại ngùng xin ta thêm một túi đầy ô mai mật.
Đợi bóng nàng khuất hẳn, ta vội vàng gọi Ngọc Lộ đóng cửa, không tiếp khách nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!