Chương 16: Tâm Cơ Bạch Liên Hoa (16)

Chu Thanh Hạo vừa mới đưa tay chạm vào quần áo của Cố Quân Thiên thì đã bị anh giữ lại.

Ngay sau đó, Cố Quân Thiên nhặt quần áo dưới đất lên, đưa cho cậu mặc vào: "Thanh Hạo, chúng ta tâm sự một chút nhé."

Anh đã tìm được luật sư rồi, thứ Hai tới, luật sư sẽ đến nói chuyện với Chu Thanh Hạo về chuyện của Chu nhị thúc.

Nhưng hiện tại, anh muốn biết hết tất cả những gì mà Chu Thanh Hạo đã trải qua.

Chu Thanh Hạo nhìn Cố Quân Thiên không nói nên lời, rõ ràng đã c** q**n áo rồi, Cố Quân Thiên lại còn muốn trò chuyện với cậu?

Cố Quân Thiên giúp Chu Thanh Hạo kéo khóa áo lại: "Thanh Hạo, trên người em có rất nhiều vết thương cũ. Lúc nhỏ em đã sống như thế nào vậy?"

Trong mắt Cố Quân Thiên tràn đầy đau lòng.

Chu Thanh Hạo nhìn vào mắt anh, những suy nghĩ ám muội trong đầu dần dần tan biến.

Cậu cảm nhận được sự trân trọng của Cố Quân Thiên dành cho mình, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cậu muốn giữ mãi cảm giác ấm áp này.

Chu Thanh Hạo từng định nói phóng đại một chút để khiến Cố Quân Thiên càng thêm đau lòng, nhưng lại không nỡ khiến anh phải buồn.

Cuối cùng, cậu quyết định nói thật.

"Cha mẹ em vừa mất, ông ta liền dọn đến nhà em, còn nói đồ của người chết là xui xẻo, rồi ném hết đồ đạc của ba mẹ em đi. Em không cho ném, ông ta liền tát em một cái, đó là lần đầu tiên ông ta đánh em..."

Cha mẹ Chu Thanh Hạo rất giàu, nhà của họ có bốn phòng hai sảnh.

Ba phòng ngủ quay về hướng Nam, phòng lớn nhất là của ba mẹ cậu, hai phòng còn lại là của cậu và bà nội, mỗi người một phòng.

Nhưng sau khi cha mẹ qua đời, cậu bị đuổi khỏi phòng của mình, phải chuyển sang phòng nhỏ phía Bắc

- vốn được trang trí làm thư phòng.

Trong phòng đó không có giường, chỉ có một chiếc phản nhỏ đặt chiếu.

Lúc đó cậu không thích căn phòng nhỏ đó, nhưng sau này, đến căn phòng nhỏ ấy cũng không còn được ở.

Chu nhị thúc lấy nhà của ba mẹ cậu đi thế chấp vay tiền, không trả nổi, nhà bị tịch thu. Cả nhà phải dọn về căn nhà cũ của Chu nhị thúc, rất nhỏ, Chu Thanh Hạo chỉ có thể ngủ ngoài ban công.

Việc bị đánh, mỗi lần một nặng hơn.

Cố Quân Thiên biết trên đời này có nhiều người sống rất khổ, cha mẹ anh từng đi cứu trợ trẻ em vùng chiến tranh, hoàn cảnh còn tồi tệ hơn Chu Thanh Hạo nhiều.

Nhưng anh vẫn thấy xót xa cho Chu Thanh Hạo.

May mà anh xuyên tới, nếu không có anh, không chỉ tuổi thơ bi kịch, mà có khi Chu Thanh Hạo còn bị ép tới mức tự sát...

"Anh đừng buồn, em chịu khổ cũng không sao. Lúc đầu đánh không lại thì em chịu đựng, lớn lên một chút em bắt đầu đánh trả, còn cầm dao nhỏ hù dọa ông ta... Sau đó, ông ta không dám đánh em nữa," Chu Thanh Hạo cười nói, "Ông ta bắt em nấu cơm, em liền phá phách, ví dụ như lấy dầu trong máy hút mùi xào thịt."

Cố Quân Thiên ôm lấy Chu Thanh Hạo.

Chu Thanh Hạo từng ăn cơm chung với Chu nhị thúc, lấy dầu từ máy hút mùi để xào thịt chắc là vì biết mình chẳng bao giờ được ăn phần thịt ấy.

Hơn nữa, bà nội của cậu vẫn còn ở nhà, cho dù muốn phá phách, thì cũng chỉ dám vài lần.

Lúc ấy, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ không có khả năng phản kháng.

Cố Quân Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Thanh Hạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!