Chương 11: Tâm Cơ Bạch Liên Hoa (11)

Cố Quân Thiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đã cũ kỹ, trong lòng hỏa khí bốc lên ngùn ngụt. Chu Thanh Hạo thấy hắn đến liền chạy, không nói một lời, thế nhưng lại khóa cửa nhốt hắn ở bên ngoài!

Cố Quân Thiên dùng sức gõ cửa, giọng lớn lên: "Chu Thanh Hạo, ngươi mở cửa cho ta! Nếu không mở, ta sẽ phá cửa đấy!"

Một cánh cửa mỏng manh như vậy, làm sao ngăn nổi hắn!

Bên trong phòng, Chu Thanh Hạo đã trở về phòng ngủ của mình. Hai người tiểu tình lữ đang ở phòng ăn, nhìn nhau mặt đầy lo lắng.

Phòng này thông gió kém nên họ thường mở cửa lớn để thông khí, ăn xong cơm chiều thì đóng cửa lại. Hôm nay ăn cơm thì bỗng nghe tiếng cãi nhau bên dưới, chạy ra ban công xem rồi thấy Chu Thanh Hạo đang cãi nhau lớn tiếng với Chu nhị thúc.

Lại thấy người đuổi theo Chu Thanh Hạo.

Khi họ trở lại nhà ăn thì thấy Chu Thanh Hạo đã nhốt người đuổi theo hắn bên ngoài cửa.

Bây giờ, Chu Thanh Hạo đang ở trong phòng, còn bên ngoài có người gõ cửa mạnh mẽ, thậm chí dọa sẽ phá cửa.

Họ không biết phải làm gì, không dám mở cửa, chỉ có thể run rẩy lo lắng.

Căn nhà này vốn là một khu nhà năm tầng đã xuống cấp, chủ nhà thái thái thuê lầu hai cho gia nhân Chu Thanh Hạo, các tầng còn lại đều cho người khác thuê.

Chủ nhà thái thái, người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi, hơi mập và đi chậm, vừa lên lầu thì nghe được Cố Quân Thiên muốn phá cửa nên bực mình nói: "Đây là nhà ta, ngươi muốn phá cửa thì bồi thường tiền đi!"

Cố Quân Thiên hỏi: "Ngươi là chủ nhà? Có thể giúp ta mở cửa không?"

Nhìn ánh mắt hồ nghi của chủ nhà thái thái, hắn vội nói: "Ta không phải người xấu, ta là bạn trai Chu Thanh Hạo!"

Chủ nhà thái thái nhìn kỹ Cố Quân Thiên, thấy hắn mặc bộ vest sang trọng, từ xe hơi hạng sang bước xuống, nghĩ hắn chắc chắn không phải kẻ xấu.

Nàng đồng ý mở cửa cho hắn, còn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Nàng cũng rất quý Chu Thanh Hạo, vì hắn ở đây thuê nhà hai năm chưa từng nợ tiền, là khách thuê tốt. Mặc dù Chu Thanh Hạo ngày càng ăn diện thời thượng khiến nàng cũng tò mò.

Gần đây có người hỏi thăm Chu Thanh Hạo, nay lại thấy Chu nhị thúc tới, giờ lại còn một người có vẻ giàu có bảo mình là bạn trai.

Chủ nhà thái thái rất muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cố Quân Thiên tưởng rằng vào trong sẽ gặp được Chu Thanh Hạo, nhưng không phải.

Vào cửa rồi, hắn thấy có hai thanh niên trẻ đang ăn mì sợi.

"Chu Thanh Hạo đâu?" Hắn hỏi.

Chủ nhà thái thái và hai thanh niên chỉ về phía cánh cửa phòng ngủ ở phía bắc.

Phòng này đã xây hơn hai mươi năm, tường sơn trắng nhưng đã dơ bẩn, gạch men cũng cũ kỹ.

Nơi đây không tốt đẹp nhưng vẫn là nơi Chu Thanh Hạo thuê.

Cố Quân Thiên nghĩ, nếu là người làm công việc bình thường, có lẽ cũng sẽ chọn nơi thuê đơn giản để tích góp tiền xây dựng sự nghiệp.

Nhưng Chu Thanh Hạo đáng lẽ phải sống trong cung điện lộng lẫy.

Hắn đau lòng khi nghĩ đến điều đó.

Cố Quân Thiên tiếp tục gõ cửa: "Thanh Hạo, mở cửa đi!"

Chu Thanh Hạo ôm chân mình, ngồi trên giường im lặng.

Hắn không biết vì sao trước đó lại muốn chạy trốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!