Tựa như ta cuối cùng cũng vượt qua được cỗ kiệu đỏ trong ngày thành hôn, nhẹ tay vén lớp khăn voan che khuất tầm mắt bấy lâu, mới hay bản thân mình là ai.
Là chính ta, không phải kẻ thay vai đi thế chỗ cho tỷ tỷ.
Giang Chiêu mở lời, giọng như gió thoảng:
"Là ta sơ suất, hôm khác sẽ nhờ phụ thân sửa lại tên nàng trong hôn thư."
Một người luôn câu nệ lễ nghi như hắn, đến tận hôm nay mới phát giác danh tự thê tử mình không có trong hôn thư.
Hoặc giả, từ đầu đến cuối, hắn vốn không muốn tên ta hiện diện bên cạnh hắn trong tờ giấy hồng hạnh kia.
Tựa như ngày thành thân năm ấy, hắn không muốn nghe ta gọi một tiếng "phu quân".
"Tiểu Mộc Đầu."
Thanh âm quen thuộc từ xa vọng lại.
Ta quay đầu nhìn, ánh đèn trong phòng khách chưa tắt, tỷ tỷ vịn khung cửa, đứng đó khẽ thở.
Giang Chiêu hờ hững giải thích:
"Nàng ấy bị trật chân, ta sợ phụ mẫu lo lắng nên đã bảo hạ nhân truyền tin rằng nàng đến tìm ta, chỉ ở lại một đêm, không có điều gì khác."
Hắn hiếm khi nói nhiều đến vậy trước mặt ta, nhưng lời nói của hắn, lúc này, lại quá dư thừa.
Ta lắc đầu:
"Không cần giải thích. Thiếp biết giữa hai người có tình nghĩa sâu đậm, xử sự quang minh lỗi lạc, thiếp sẽ không quấy rầy."
Giang Chiêu khẽ siết lấy cổ tay ta, khiến ta hơi cau mày vì đau.
"Quấy rầy?"
Hắn tựa hồ không hiểu:
"Trước đây chẳng phải nàng từng vì ta và tỷ tỷ thân cận mà tức giận, còn rơi lệ nữa là?"
Tỷ tỷ từng bước tập tễnh lại gần, ta nhân cơ hội rút tay về, chậm rãi nói:
"Phu quân đừng trêu cợt thiếp nữa. Thiếp biết mình từng nhỏ nhen, giờ đã hiểu chuyện, sẽ không còn làm ra chuyện khiến người cười chê."
Ta nghiêng người nhường đường, để tỷ tỷ có thể an nhiên tiến lại gần hắn.
Ánh mắt Giang Chiêu vẫn dõi theo ta, bàn tay nắm chặt lại như muốn giữ lấy thứ gì sắp vuột mất.
"Tiểu Mộc Đầu? Này, đầu gỗ kia?"
Tỷ tỷ cười cợt vẫy tay trước mặt hắn, kéo hắn trở về thực tại.
Giang Chiêu khẽ nhíu mày, trầm giọng:
"Lại làm gì nữa? Mau về nghỉ ngơi đi."
Tỷ tỷ khoanh tay, mỉm cười tinh nghịch:
"Một ngày không quản ta, ngươi liền thấy không yên sao? Du nhi, mỗi ngày muội bị hắn quản thúc, không thấy phiền không?"
Ta lặng thinh giây lát, rồi dịu giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!