"Được rồi, hai đứa không muốn nói a nương cũng không ép, có điều Tiểu Huyền đã 17 rồi, đã qua tuổi thành gia lập thất, a nương cho dù muốn che chở cho con, cũng không thể che chở cho con mãi được, phận nữ nhi phải có một tấm trượng phu, như vậy mới có thể sống dễ dàng hơn... còn Tiểu Ngôn, con cũng đừng quá giữ a tỷ của con, con sau này cũng phải thành gia lập thất, cũng không thể che chở a tỷ con suốt đời."
"Hừ, ai nói con không che chở được cho a tỷ suốt đời? Con muốn che chở cho a tỷ suốt đời, che chở cho nương cùng phụ thân suốt đời."
"Đứa trẻ ngoan, cuối năm nay nhớ phải thả cửa cho người ta đấy!" Mặc phu nhân cười, bàn tay đã có nếp nhăn dịu dàng xoa đầu Mặc Ngôn.
"A Ngôn, tỷ có nấu chè đậu đỏ, để ở trong bếp..."
"Ây! Sao tỷ không nói sớm, hại đệ ăn một bát mì to mới về." Mặc Ngôn lên án a tỷ của mình, động tác không chậm, trực tiếp quay đầu hướng nhà bếp lao đến.
Mập
Mặc phu nhân nhìn theo bóng lưng của Mặc Ngôn, nhịn không được lắc đầu: "Đứa nhỏ này, 17 tuổi rồi vẫn còn ngây thơ như vậy, không biết bao giờ mới có thể tiếp quản Mặc gia, chia sẻ sự vụ với lão gia đây!"
"A nương đừng lo, A Ngôn bên ngoài vô tư như vậy nhưng kì thật rất biết suy nghĩ, sự vụ Mặc gia, đệ ấy cũng đã nắm được phân nửa rồi, sẽ sớm có thể chia sẻ cùng phụ thân."
"Nương cũng chỉ mong như vậy."
"A tỷ, a nương... chè đậu đỏ nè!" Mặc Ngôn bê theo một mâm đồ, chạy nhanh về phía hai người đang ngồi.
"Đứa nhóc này, 17 tuổi rồi vẫn không khác gì trẻ con." Mặc phu nhân nặng nhẹ gõ lên đầu Mặc Ngôn một cái.
"A nương đừng suốt ngày gõ đầu con chứ! Con sẽ bị ngu đi đó." Mặc Ngôn uất ức xoa xoa vùng trán bị gõ.
Ba người còn đang trêu đùa nhau dưới đình mát, Mặc lão gia đã xuất hiện ở trước cửa lớn.
Mặc Ngôn đang bị Mặc phu nhân đánh phát hiện ra Mặc lão gia đầu tiên, hắn liền lớn giọng hướng về phía Mặc lão gia kêu gọi cứu viện: "Phụ thân, cứu con... á..."
Mặc lão gia dường như đã quen với cảnh tượng này, gương mặt đứng tuổi nở nụ cười bất lực: "Ba nương tử các người rảnh rỗi quá đúng không?"
"Sao có thể chứ! A tỷ vừa nấu chè đậu đỏ, bọn con chờ người về mới ăn nè!" Mặc Ngôn cười ha ha, cung kính múc một bát chè đậu đỏ đưa cho Mặc lão gia.
"Còn không phải do con vừa mới bê ra, chưa kịp ăn sao?" Mặc lão gia bày ra bộ dạng đã hiểu rõ, nhận lấy bát chè trong tay Mặc Ngôn.
"Sao có thể chứ, phụ thân!" Mặc Ngôn bị nói trúng tim đen, chột dạ cười trừ.
"Lão gia, tình hình sự vụ vẫn ổn chứ?" Mặc phu nhân rời khỏi chỗ ngồi ban đầu, tiến tới bên cạnh nhẹ nhàng bóp vai cho Mặc lão gia.
"Sao có thể có vấn đề, năng lực của phu quân nàng ra sao, nàng còn không biết sao?" Mặc lão gia vỗ ngực.
"Phụ thân của con giỏi nhất!" Mặc Ngôn nhanh nhẹn cướp lời.
"Tiểu tử, yên lặng ăn chè đi." Mặc lão gia nghiêm mặt trừng mắt với Mặc Ngôn.
"A tỷ, phụ thân mắng đệ."
"Ha ha."
Mặc Ngôn bê bát chè đậu đỏ lặng lẽ đưa một thìa lên miệng, gia đình hắn đang sống yên ổn, tại sao lại xảy ra sự kiện kia chứ? Hắn không nỡ ở thời điểm này, nói chuyện kia cho mọi người... nhưng hai ngày nữa tuyển tú diễn ra rồi, hắn cho dù không nói, đợi khi kiệu lớn của hoàng cung tới cửa rước, mọi người sẽ càng không kịp phản ứng!
"Phụ thân, con cảm thấy chúng ta nên mở một nông trại nhỏ ở gần kinh thành. Hôm nay con đi dạo phố, phát hiện giá quạt không tăng thêm một phân nào mà giá mì lại tăng những ba phân tiền... giá quạt không tăng chứng tỏ nguồn cung gỗ giấy của kinh thành vẫn đảm bảo, còn giá mì tăng những ba phân tiền chứng tỏ nguồn cung thực phẩm của kinh thành đang giảm sút, chúng ta mở một nông trại cung cấp nguồn thực phẩm cho kinh thành, chắc chắn sẽ phát triển."
Mặc Ngôn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ đừng bên cạnh Mặc lão gia, nghiêm túc nói.
"Mở nông trại?" Mặc lão gia ngồi ở vị trí chính giữa, cũng cực kì nghiêm túc mà suy xét.
"Đúng ạ, con vừa mới phát hiện ra một phương pháp nuôi trồng mới cực kì tối ưu, trong nông trại này con định sẽ có một cái ao, một khu vườn và chuồng nuôi động vật. Ao vừa có thể cung cấp nước tưới cho cây trồng vừa có thể nuôi cá. Cây trồng vừa có thể bán vừa có thể cung cấp đồ ăn cho vật nuôi. Vật nuôi có thể bán lấy thịt, mà chất thải của vật nuôi có thể dùng phân bón bón cho cây trồng. Mô hình này có thể tận dụng hoàn hảo giá trị của nông sản."
Mặc Ngôn tiếp tục giải thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!