Chương 15: (Vô Đề)

Trong bóng đêm vô tận, phía bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn. Lúc này, Vương Ngọc Ly chậm rãi đưa tay tháo mặt nạ để gương mặt cứng nhắc lộ ra không khí.

Vương Ngọc Ly lặng lẽ tiến đến bên cạnh giường của Mặc Ngôn, trầm mặc đứng một bên nhìn hắn.

Mặc Ngôn không hề có phòng bị, yên bình mà chìm với giấc ngủ.

A Ngôn...

Ưm... Mặc Ngôn mềm mại dụi vào trong đống chăn.

Vương Ngọc Ly: ...

"Tỷ tỷ, người ta vừa mới ngủ thôi, người ta còn chưa muốn dậy." Mặc Ngôn vô tội nũng nịu.

Vương Ngọc Ly bày ra vẻ mặt phức tạp.

Thời điểm mặt trời nhô lên sau bức tường thành cao lớn, từng tia nắng chói mắt xuyên vào khung cửa sổ vốn dĩ đã đóng chặt.

Vương Ngọc Ly giật mình tỉnh giấc, việc làm đầu tiên chính là gấp gáp với lấy mặt nạ y để ở đầu giường đêm qua. Thần trí thanh tỉnh, y phóng tầm mắt về phía con sâu nhỏ đang quấn chặt tấm chăn mỏng, tâm tình phức tạp.

Y vậy mà lại ngủ quên mất!

Một người có tâm đề phòng lớn như y, vậy mà có thể ở một nơi như thế này ngủ quên mất?

Vương Ngọc Ly nhất thời không chấp nhận được sự thật.

"A Ngôn... ngươi rốt cuộc là người như thế nào?"

Thời điểm Mặc Ngôn giật mình tỉnh giấc, mặt trời bên ngoài đã hoàn toàn treo trên nền trời xanh thẳm. Hắn gấp gáp nhìn về phía giường đối diện, muốn nhân lúc chưa đến giờ mà gọi tiểu đồng nghiệp rời đi... ai ngờ, phía bên kia giường chỉ là một mảng trống không.

Mập

Đi rồi?

Cũng đúng, người nọ là sát thủ chuyên nghiệp, đã vào tới hoàng cung ám sát, khái niệm về thời gian chắc chắn sẽ tốt hơn hắn, có lẽ ngay từ trước khi mặt trời mọc, tiểu đồng nghiệp đó đã rời đi rồi.

Đều tại hắn vô ý ngủ quên mất, còn chưa kịp cùng tiểu đồng nghiệp nói lời tạm biệt.

Mặc Ngôn thở dài một hơi, tùy tiện chải lại đầu tóc, chỉnh lại y phục.

Bởi vì hôm qua có người lạ ngủ cùng nên hắn không dám cởi áo ngoài, lăn lộn cả một đêm, y phục trở nên nhăn nhúm, thảm không nỡ nhìn. Mặc Ngôn chỉ có ba bộ đồ tú nữ, một bộ vì tiểu đồng nghiệp mà xé rách rồi, một bộ đang mặc trên người, một bộ thì đang phơi ở bên ngoài, không biết đã khô chưa.

Mặc Ngôn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định mặc bộ đồ này thêm một ngày.

Hơi nhăn một chút, có lẽ sẽ không sao.

Mặc Ngôn túm lấy cái chổi dựng ở góc phòng, bước ra ngoài cửa.

Dậy rồi à? Mặc Ngôn vừa mở cửa bước ra ngoài đúng lúc Khương tổng quản đi đến, bà ta nhìn bộ dạng của Mặc Ngôn, khẽ hăng giọng.

Dạ. Mặc Ngôn cẩn trọng đáp.

"Y phục tại sao lại nhăn nhúm như thế này? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Hoàng thượng có thể tới đây bất cứ lúc nào... chúng ta không thể ăn mặc lôi thôi như thế này được... còn không mau vào thay bộ đồ mới ra."

Khương tổng quản gắt giọng.

"Y... y phục của ta vẫn còn đang giặt." Mặc Ngôn giải thích.

"Giặt? Ta nhớ không nhầm thì ngươi có ba bộ y phục cơ mà?" Khương tổng quản dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mặc Ngôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!