Từ Càn Thanh cung đến bên ngoài Hoàng thành còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Thời tiết cuối tháng sáu vẫn còn nóng, Cảnh Thuận Đế không nỡ để nữ nhi của mình đường đường là Công chúa yêu kiều lại phải chịu nắng, nên đã sai người chuẩn bị sẵn bộ liễn từ sớm rồi.
Đến cả Phò mã là quan võ trẻ tuổi người cao chân dài còn phải tự mình đi bộ!
Dĩ nhiên Hoa Dương sẽ không khách sáo với phụ hoàng của mình, nàng vừa ra khỏi Càn Thanh cung lập tức ngồi lên bộ liễn.
Bốn tiểu thái giám nâng bộ liễn lên, hai bên trái phải là hai tiểu thái giám đang giữ hai chiếc quạt hương bồ giống như dù lớn, để chắc chắn không có một tia nắng nào có thể chiếu đến da thịt trắng tuyết của Công chúa.
Trần Kính Tông bị mấy thái giám ngăn ở bên ngoài cách đó vài bước, đám người Ngô Nhuận, Triều Vân, Triều Nguyệt thì đi theo sát bên cạnh.
Khắp nơi trong cung đều là thái giám, cung nữ, thị vệ, Hoa Dương phải để ý đến dáng vẻ của bản thân, cũng không thể nghiêng đầu xem xét hay là nói chuyện với Trần Kính Tông, nên chỉ có thể nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn trong tay mình.
Trần Kính Tông nhìn phía trước, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía những cái bóng trên mặt đất.
Hoàng cung là nơi uy nghiêm cao quý nhất trên đời này, mà Hoa Dương chính là cành vàng lá ngọc lớn lên ở nơi này.
Khi ở bên ngoài dáng vẻ kiêu sa của công chúa Hoa Dương cũng đủ lớn rồi, nhưng đến khi ở trong cung, mà nhất là vào giờ phút này, mặc dù hai người cách nhau rất gần, nhưng ở giữa họ dường như có một khoảng cách xa không thể vượt qua được, nó còn xa hơn cả khoảng cách hơn hai ngàn dặm từ Lăng Châu đến Kinh Thành.
Những người nam nhân khác lúc mười năm mười sáu tuổi có thể đã nhớ thương nữ nhân, sẽ mơ mộng ngủ với nữ nhân một hồi, nhưng Trần Kính Tông lại chưa từng có những suy nghĩ này, hắn chỉ có luyện võ, hoặc là vào núi đi săn, hay là ở Cẩm Y Vệ nhìn người khác làm việc như thế nào, không thì cũng ở trong nhà với trưởng bối, đấu võ với các ca ca.
Nhưng ai bảo mệnh hắn tốt như vậy, chưa làm cái gì, thì Hoàng thượng, nương nương đã chủ động gả vị công chúa xinh đẹp nhất trong cung cho hắn rồi.
Khoảng cách hơn hai ngàn dặm cái gì, ban đêm cũng bị một chiếc giường Bạt Bộ lấp lại chặt chẽ thôi, trên thế giới này, sẽ không có ai thân thiết với nàng hơn hắn cả, hai người không thể nào tách rời.
Trần Kính Tông thản nhiên đi bên cạnh bộ liễn của nàng, bình tĩnh đón nhận những ánh mắt dò xét của đám thái giám và thị vệ trên đường.
Xa giá của Hoa Dương Công chúa đã sớm dừng lại bên ngoài Hoàng Thành.
Bốn tiểu thái giám đặt bộ liễn xuống một cách vững vàng, Triều Vân, Triều Nguyệt rất cẩn thận đỡ công chúa bước xuống dưới.
Hoa Dương nhìn về phía Ngô Nhuận nói: "Ngươi về Công chúa phủ trước đi, có chuyện gì ta sẽ truyền tin báo cho ngươi."
Một Công chúa được sủng ái khi xuất giá sẽ được ban tặng Công chúa phủ, nhưng Công chúa có thể lựa chọn sau khi gả đi mình sẽ ở đâu.
Đời trước khi Hoa Dương xuất giá, mẫu thân hy vọng nàng ở lại Trần trạch, Hoa Dương hiểu rõ mẫu thân mình đang muốn hoàn toàn mượn sức của cha Trần Kính Tông để giúp đỡ cho đệ đệ, gả thì đã gả rồi, dĩ nhiên nàng cũng bằng lòng thuận theo, mãi cho đến khi Trần Kính Tông chết trên chiến trường, Hoa Dương mới dọn về Công chúa phủ, chỉ thi thoảng về lại Trần gia thăm hai vị phụ mẫu, nàng cũng không ở lại qua đêm.
Đến đời này, cuối cùng Hoa Dương chắc chắn sẽ chọn ở Công chúa phủ, nhưng đến khi nào dọn vào, Hoa Dương còn chưa suy nghĩ được, tóm lại không phải bây giờ.
"Vâng."
Ngô Nhuận đứng bên cạnh cung kính nhìn Công chúa lên xe ngựa, sau đó Phò mã cũng đi lên theo, rồi tránh sang ven đường.
Bên trong xe.
Dù xe ngựa của Hoa Dương rộng rãi đến đâu, nhưng khi Trần Kính Tông ngồi xuống cạnh nàng, thì bên trong xe lập tức biến thành vẻ chật hẹp khép kín.
Hoa Dương gần như có thể cảm nhận được độ nóng chỉ thuộc về cơ thể nam nhân cường tráng tỏa ra từ hắn, giống như ngọn lửa vô hình, từng chút bao vây nàng.
Nàng thoáng phẩy mạnh cây quạt trong tay.
Trần Kính Tông vẫn chỉ yên lặng mà ngồi bên cạnh nàng.
Hoa dương liếc hắn một cái, sai bảo phu xe lên đường.
Xe ngựa lắc lư mấy cái, ngay sau đó lại vững vàng tiến về phía trước.
Trên mặt Hoa Dương nhẹ nhàng như không, nhưng trong lòng hơi chút đề phòng, lo lắng hai người không gặp nhau lâu vậy rồi, Trần Kính Tông lại muốn làm bậy trong xe ngựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!