Chương 48: (Vô Đề)

Buổi sáng ngày hai mươi bảy tháng hai, hai huynh đệ Trần Kính Tông và Trần Bá Tông đi đến nha môn, Hoa Dương và Du Tú ăn điểm tâm rồi đi đến Thạch Kiều trấn.

Đường đi dài bốn mươi dặm, cưỡi ngựa nhanh thì chỉ mất nửa giờ, đi xe ngựa thì phải hết cả buổi sáng, cho nên nữ quyến đi trước, chiều tối hai huynh đệ sẽ cưỡi ngựa trở về sau, ở lại nhà cũ một đêm, ngày mai ăn qua bữa trưa xong thì hai nhà lại trở về thành, một kỳ nghỉ lễ ngắn ngủi, chỉ có thể sắp xếp được như vậy thôi.

Thời tiết rõ ràng ấm áp hơn, thỉnh thoảng bên đường xuất hiện một hai cây đào, trên cành treo đầy những nụ hoa màu hồng nho nhỏ, ngọn cây hướng về phía mặt trời, còn có một số cành nụ đã sớm nở hoa.

Du Tú thấy Hoa Dương nhìn chằm chằm những bông hoa đào kia, nói: "Trong sân nhà ta có hai cây hoa đào, nếu chúng nở hoa, ta sẽ ngắt vài cành gửi qua cho công chúa."

Hoa Dương cười nói: "Không cần phiền toái đến đại tẩu đâu, có người khác sẽ tự đưa đến cho ta."

Du Tú nghĩ đến tiểu thúc đầu tiên, lập tức cảm thấy hối hận vì mình nhiều chuyện, so với đại tẩu như nàng ấy, Công chúa đương nhiên thích tiểu thúc đưa cho hơn.

Tiếng chim hót vui vẻ khắp quãng đường, hai chiếc xe ngựa và một đội thị vệ cuối cùng đã tới Thạch Kiều trấn.

Dân chúng nhìn một cái là biết ngay Công chúa trở về thăm phu thê Trần Các lão, có người thích thú xem náo nhiệt, có người thì thấy không có gì lạ, đang làm cái gì thì làm tiếp cái đó.

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Uyển Nghi, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang từ bên trong lao nhanh ra.

"Mẫu thân!"

Hai tỷ đệ Uyển Nghi và Đại Lang nhào vào lồ ng ngực của Du Tú.

Du Tú vừa vui mừng vừa muốn khóc, từ khi nàng ấy làm mẫu thân, đây là lần đầu tiên nàng ấy xa hài nhi lâu như vậy.

Nhị Lang, Tam Lang đứng cạnh nhau, thấy Tứ thẩm Công chúa xuống xe, bên trong không có người khác, hai tiểu huynh đệ thấy hơi tủi thân, dáng vẻ của Tam Lang tựa hồ như muốn khóc.

Du Tú thấy vậy, đưa tay ra sờ đầu hai điệt tử, nhẹ nhàng giải thích: "Chúng ta ở gần nhau hơn, cho nên mới về trước, mẫu thân các ngươi chắc cũng đang trên đường về rồi, đừng vội nhé."

Hoa Dương không nghĩ đến chuyện dỗ hài tử, nhưng nàng có chuẩn bị lễ vật cho phụ mẫu và đám hài tử.

Triều Vân nhận được ánh mắt của chủ tử, mỉm cười lấy từ trong xe xuống bốn hộp bánh điểm tâm, phát cho mỗi hài tử một hộp.

Có đồ ăn ngon, đám hài tử đều rất vui vẻ.

Lúc này, Trần Đình Giám và Tôn thị cũng đi tới.

Trần Đình Giám vẫn mặc áo choàng vải thô màu trắng như trước, bộ râu dài đến ngực được xử lý gọn gàng tự nhiên, ở nhà để tang lâu như vậy, không giống như lúc ở kinh thành ngày ngày thức khuya dậy sớm đi xử lý chính vụ, Trần Các lão khoảng chừng năm mươi tuổi giờ nhìn thấy có tinh thần hơn một ít, lại có chút phong thái của thần tiên.

Đáng tiếc đám hài tử không biết thưởng thức phong thái của tổ phụ, chỉ biết tổ phụ rất nghiêm khắc. Tổ phụ vừa mới đến, Tam Lang đang vội vàng mở hộp bánh điểm tâm ra lập tức ngoan ngoãn ôm chặt cái hộp lại, cậu bé luôn như vậy, Đại Lang, Nhị Lang thì cẩn trọng hơn, chỉ có Uyển Nghi mới dám hồn nhiên hơn một chút ở trước mặt tổ phụ.

Hoa Dương đột nhiên nhớ đến tiểu đệ của mình trong hoàng cung, lúc tiểu đệ được sáu tuổi, ở trước mặt công công cũng quy củ khôn khéo như vậy.

Sau khi gặp nhau, mọi người đi đến phòng khách nói chuyện.

Các nhi tử không có ở đây, Trần Đình Giám không thể tra hỏi các tức phụ được, có một số việc dù đã nghe được tin tức, cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

Tôn thị cười híp mắt hỏi han tình hình của đôi phu thê dạo gần đây, ví dụ như là ăn ở có quen hay chưa, ví dụ mấy nhi tử vô tích sự kia có bận rộn hay không.

"Được rồi, lát nữa mới ăn cơm, hai người đi xe ngựa một đường dài rồi, trở về nghỉ ngơi một lúc đi, trong phòng đều đã được thu dọn sạch sẽ trước rồi."

Tôn thị nói.

Hoa Dương và Du Tú đưa theo đám hài tử rời đi.

Trở lại Tây viện, bầu không khí lại náo nhiệt trở lại, Nhị Lang, Tam Lang không thấy mẫu thân nhà mình, nên đến vây quanh Đại bá mẫu ôn nhu hiền lành dễ thân cận hỏi linh tinh cái này cái kia, Du Tú cũng rất kiên nhẫn, hài từ hỏi cái gì, nàng ấy có thể trả lời lại cái đó.

Lúc đầu Hoa Dương còn cảm thấy thú vị, một lúc sau lại thấy quá ồn ào, nên dẫn nha hoàn về Tứ Nghi đường trước.

Mới vừa rửa mặt xong, thì nghe thấy Trân Nhi ở bên ngoài cười gọi "Đại tiểu thư."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!