Hôm nay ở trong Lăng Châu thành có ba nhân vật cao quý là Tương Vương, Công chúa Hoa Dương và Phò mã.
Tương Vương chính là rắn ở trong hang, người ở trong thành đã bàn tán nhiều rồi, giờ Ninh Viên mới là đề tài nóng hổi của bọn họ vào giờ rảnh rỗi, đêm đó Phò mã trở về "Nhà mẫu thân" trong cơn tức giận, càng khiến cho thiên hạ bàn tán, dần dần sinh ra đủ loại suy đoán, trong đó chuyện kỳ quái nhất chính là, chẳng có ai như Công chúa Hoa Dương mua hai đào kép môi đỏ răng trắng về, Phò mã ghen, rồi bảo Công chúa chọn một người giữa hắn và các đào kép!
Đều là mấy lời nói vô căn cứ, nhưng thiên hạ luôn là như thế, từ xưa đến nay, chưa có quan lại quyền quý nào mà không bị người dân bịa đặt đàm tiếu.
Dân chúng được xem trò vui, nhưng phu thê Trần Bá Tông và Du Tú lại vất vả, một người tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến Vệ sở khuyên nhủ tiểu đệ, một người thì hàng ngày chạy đến Ninh Viên.
Tương Vương là đau khổ nhất, chẳng qua đôi phu thê mới chỉ xích mích cãi nhau mà thôi, ông ta lại tổn thất vàng thật bạc thật! Quan trọng nhất là hai lễ vật kia, mời thợ mộc đến xây lại hoa viên lần nữa thì phải bỏ tiền, phiền phức nhất là, ông ta còn phải nghĩ ra cách để cho Công chúa làm lành với Phò mã, nếu không cứ tiếp tục giằng co như vậy, cho dù Hoa Dương không viết thư cáo trạng Trần Kính Tông thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ truyền đến kinh thành, đến lúc đó Cảnh Thuận Đế sẽ cho điều tra, chẳng phải chuyện ông ta bắt binh lính làm nô dịch sẽ sớm lộ ra sao?
Tương Vương bực bội chọn thêm hai lễ vật khác từ trong kho ra, để cho Tương Vương phi đi đến Ninh Viên cầu hòa.
Công chúa thanh cao, Tương Vương phi phải chạy đến ba lần, môi cũng khô héo sắp trầy da, cuối cùng mới thành công đưa được lễ vật, cũng có nghĩa là, bây giờ Công chúa chỉ đơn giản là tức giận với Phò mã, sẽ không còn giận cá chém thớt lên Tương Vương phủ vì đã làm hỏng tình cảm của đôi phu thê nữa.
"Tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy, thuyết phục Công chúa hòa giải với Phò mã cũng không xong?"
Việc quan trọng nhất chưa làm được, Tương Vương càng bực bội khó chịu mắng Tương Vương phi.
Tương Vương phi cúi đầu biện hộ cho bản thân: "Nàng còn tùy tâm tình mới gọi ta là Vương thẩm, thì lời ta nói có tác dụng gì, tẩu tử của nàng là phu nhân Tri phủ còn đi đến nhiều hơn ta, vẫn không có tác dụng gì như thường, theo ta thấy, chỉ có Trần Kính Tông đích thân quay về xin lỗi thì Công chúa mới hết giận."
Tương Vương để cho Hạng Bảo Sơn nghĩ cách thuyết phục Trần Kính Tông cúi đầu với Công chúa trước.
Hạng Bảo Sơn thuyết phục mấy lần, cay đắng quay trở về báo lại với Tương Vương: "Vương gia, thần không thể thuyết phục được hắn, Trần Kính Tông là người cứng đầu, mới đầu hắn còn chịu theo thần đi uống ít rượu, bây giờ hắn biết thần muốn làm gì, thần mời hắn uống rượu hắn cũng không tới, thần chủ động đi đến bên cạnh hắn, hắn nhìn thấy từ xa thì vội bỏ đi chỗ khác, thần đã cố gắng suy nghĩ mọi cách, nhưng vẫn không thể thực hiện được!"
Sắc mặt Tương Vương tối sầm lại.
Hạng Bảo Sơn thử thăm dò nói: "Hay là, Vương gia kêu Vương phi đi đến Ninh Viên thêm mấy lần, để thuyết phục Công chúa mềm lòng trước?"
Tương Vương đột nhiên trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi cho rằng Công chúa Hoa Dương là công chúa không được sủng ái, chuyện gì cũng bị Phò mã dắt mũi đi sao? Còn nói muốn khuyên nhủ Công chúa, Bổn vương muốn đến khuyên nhủ Công chúa mà ngay cả mặt mũi còn không gặp được, Trần Kính Tông lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy hả!"
Hạng Bảo Sơn biết điều ngậm miệng lại.
Cũng là một tên vô dụng, Tương Vương bảo hắn cút ra ngoài!
Tức thì tức, nhưng chuyện phải được giải quyết, mười ngày cứ như thế trôi qua, đã bước sang tháng hai, ở kỳ nghỉ lễ lần trước phu thê Trần Bá Tông vì mới nhậm chức nên đã lâu không về Thạch Kiều trấn, nhưng nếu kéo dài tới kỳ nghỉ lễ cuối tháng hai, Trần Bá Tông chắc chắn phải trở về quê, nhỡ đâu bị Trần Đình Giám đoán ra manh mối gì, Trần Đình Giám nhân cơ hội này dạy dỗ hắn ta thì sao?
Sáng sớm hôm sau, Tương Vương sai người tới Vệ sở đưa thiệp mời cho Trần Kính Tông, mời hắn chập tối tới Vương phủ ăn cơm.
Kết quả là Trần Kính Tông hoàn toàn không tới!
Tương Vương rất tức giận, nhưng giận đến mấy cũng đành chịu, ngày hôm sau ông ta ngồi xe ngựa tới Vệ sở làm thuyết khách.
Trần Kính Tông cũng không chịu một mình gặp ông ta, Tương Vương với đám người Hạng Bảo Sơn đi đến võ đài thì thấy Trần Kính Tông đang so chiêu với năm binh lính. Phò mã mới hai mươi hai tuổi, một đôi tay trần cường tráng, năm tên lính vây quanh hắn di chuyển tròn, cuối cùng cũng không bắt được Trần Kính Tông, ngược lại còn bị Trần Kính Tông dễ dàng ném ngã xuống đất, khiến cho những binh lính khác reo hò tới tấp.
"Vương gia muốn khuyên ta tới nhận tội với Công chúa sao?"
Sau khi đánh xong trận này, cuối cùng Trần Kính Tông mới nhìn Tương Vương một cái: "Ðược, mời Vương gia tỷ thí mới ta một lần, chỉ cần Vương gia thắng, ta sẽ cởi xiêm y, đi thẳng tới chỗ nàng chịu đòn nhận tội."
Tương Vương là một kẻ bất tài, đừng nói là Trần Kính Tông, ngay cả những binh lính bình thường kia ông ta cũng không đánh lại!
Ông ta cười híp mắt lấy lòng: "Phò mã nói đùa, xương cốt ta già nua, làm sao có thể so với người trẻ tuổi các ngươi được."
Lâm Ngạn ngứa tay, từ sau lưng Tương Vương đi ra, nói: "Ta thay mặt Vương gia tỷ thí với Phò mã, có được hay không?"
Trần Kính Tông quan sát hắn ta từ trên xuống dưới, cười nói: "Cũng được, nếu như ngươi thua, những người này, đừng tới nói dài dòng bên tai ta nữa!"
Lâm Ngạn cởi áo ngoài, lao về phía Trần Kính Tông như một con báo săn mồi!
Lâm Ngạn thật sự có bản lĩnh, Trần Kính Tông thu hồi lại sự khinh thường hắn ta, tập trung toàn lực tỷ thí với hắn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!