Chương 41: (Vô Đề)

Trần Kính Tông làm quan tứ phẩm bổng lộc một tháng được mười hai lượng, một năm chỉ có thể kiếm được hơn một trăm bốn mươi lượng, đó là trong tình huống không bị phạt hoặc bị trừ bổng lộc.

Đương nhiên, hắn là Phò mã nên có thêm một phần bổng lộc nữa, nhưng mà phần bổng lộc đó hắn đã đưa cho Hoa Dương quản lý, mà hắn cũng không muốn tìm Hoa Dương xin chút bạc vụn.

Bất luận như thế nào, bốn trăm lượng cũng không phải là số tiền nhỏ, nếu Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn, Lư Đạt cùng nhau gom góp số tiền này có nghĩa là mỗi người đã lấy ra một năm bổng lộc để biếu hắn.

Nếu Trần Kính Tông là người tham tiền, chắc hẳn lúc này hắn rất vui vẻ.

Nhưng từ nhỏ Trần Kính Tông chỉ tham lam hai thứ, một là rượu ngon, hắn hận không thể có hai cái miệng để uống, hai là cuộc sống sung sướng trong trữ viên, hắn hận không thể ngủ vài giấc mỗi đêm.

Trần Kính Tông mỉm cười, gom phong thư lại bỏ vào lồ ng ngực.

Đến khi hắn ra khỏi phòng, lúc đi tuần tra Vệ sở gặp đám người Hạng Bảo Sơn, bọn họ một là mỉm cười ánh mắt ra hiệu với Trần Kính Tông, hai là hàn thuyên mấy câu, không hề đề cập gì đến chuyện "tấm lòng".

Lư Đạt vốn không biết đến chuyện tiền bạc này, bản thân vẫn đi làm công việc của mình.

Ba người Hạng, Vương, Lâm tìm cơ hội chạm mặt nhau.

Vương Phi Hổ vội hỏi: "Đã đưa bạc chưa?"

Hạng Bảo Sơn vuốt cằm cười.

Vương Phi Hổ nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi lại thay đổi thái độ sang xem thường Trần Kính Tông: "Thì ra là hắn thích bạc."

Hắn ta là người thích cả tiền bạc, mỹ nhân, quyền thế, nhưng cũng hiểu rằng mỗi người đều thích những thứ không giống nhau, nếu gặp những thứ mình không thích, cho dù người khác có trở thành bánh trái thơm ngon, đối phương cũng chẳng đoái thèm.

Lâm Ngạn nghĩ ngợi nói: "Chúng ta vẫn nên quan sát thêm một thời gian nữa mới có thể xác định hắn có phải là người chung đường với chúng ta không."

Hạng Bảo Sơn: "Ừ, chúng ta đi xem thử."

Bên ngoài, Trần Kính Tông dẫn theo Phú Quý đi lại khắp nơi không mục đích.

Bên trong Vệ sở có tổng cộng năm nghìn sáu trăm binh lính, trong đó có hai nghìn chiến binh quanh năm suốt tháng phải luyện võ, còn lại là đóng quân, phụ trách việc trồng trọt trong quân điền mà triều đình cho phép Vệ sở, ngày mùa thì cứ rèn luyện, đến khi rảnh rỗi sau mùa vụ thì đến binh doanh luyện tập, cứ vậy lấy binh nuôi quân, giảm bớt gánh nặng cho triều đình.

Nhưng đây là những quy định Thái Tổ đặt ra, Thái Tổ đã chết hơn hai trăm năm, bây giờ quy luật cũng chết. Hiện tại, các Vệ nơi khác có lẽ vẫn còn làm việc theo quy định, nhưng phần lớn Vệ sở đều xuất hiện lỗ hổng trong việc quản lý. Một là quân điền, quân lương bị tướng lĩnh, quan viên địa phương chiếm đoạt. Hai là binh lính bị các quan lớn coi như nhân lực bình thường sai đi làm việc riêng của bọn họ. Phàm những người có chút quyền trong tay là vội đứng giữa kiếm lợi bỏ vào túi riêng, người chịu khổ nhất vẫn là tốp binh lính tầng chót, nghe nói rất nhiều binh lính chịu hà khắc quá mức khi bị bên trên cắt xén quân lương và bị nô dịch nên đã đào binh.

Ở những địa phương càng xa kinh thành thì tình trạng này ngày càng nghiêm trọng.

Trần Kính Tông lướt ánh mắt qua, binh lính một là uể oải giả bộ luyện tập, hai là dứt khoát ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Trần Kính Tông quan sát bọn họ, binh lính cũng đang quan sát hắn, thì thầm bàn tán.

"Đây là Chỉ huy thiêm sự mới tới, Phò mã của Hoàng thượng phải không?"

"Nhìn qua là biết tên này là tiểu bạch kiểm nhà quyền quý, bây giờ nữ nhân đều thích kiểu như vậy, trông được nhưng dùng không được."

"Không đâu, hắn là công tử của Trần Các lão gia, Trần Các lão cũng là người Lăng Châu chúng ta, người trấn Thạch Kiều chúng ta. Năm ngoái trấn trên bị lụt, phụ mẫu của Trần Các đã tự mình dẫn bách tính trấn trên chúng ta đi tị nạn, sau đó còn lấy lương thực trong nhà đưa cho các gia đình gặp nạn."

"Hừ, làm bộ làm tịch đó thôi, mấy người làm quan ai mà tốt chứ, lúc chưa phất lên thì nhìn những quan tham khác không vừa mắt, lúc phất lên rồi thì tham lam hơn bất cứ ai!"

Có người nói to, có người nói nhỏ.

Phú Quý nghe được mấy câu, tức giận đến mức xắn tay áo.

Trần Kính Tông kìm hắn ta lại, binh lính ở quân doanh này quá mức tệ hại, đến nỗi hắn phát hiện ra còn có binh lính đang ngủ trong chăn!

Trần Kính Tông chợt hiểu ra cảm giác của phụ mẫu hắn khi hắn cố tình thoải mái ngủ nướng.

Tác phong quân đội như thế đến khi triều đình thực sự điều binh đánh giặc thì những binh lính này điều đến tiền tuyến cũng chỉ chịu chết vô ích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!