Vào tháng Chạp, quan viên các nơi đều bắt đầu đưa tấu chương gửi về kinh thành, thứ nhất là báo cáo chính tích năm nay, thứ hai là chúc tết Hoàng thượng trước.
Trong thư phòng đốt loại than sương bạc tốt nhất, Hoa Dương ngay cả viết một gia thư cho phụ hoàng, mẫu hậu và đệ đệ cũng phải dừng bút xoắn tay.
"Công chúa mau đứng dậy đi dạo chút đi, vận động sẽ ấm hơn." Triều Vân đau lòng nói.
Tổ trạch của Trần gia này đều dùng cửa sổ giấy, mùa đông mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào, không mở thì ánh mặt trời lại không vào được, không bằng cửa sổ làm bằng ngọc lưu ly mà quan chức cao và người cao quý trong kinh thành dùng, địa long ở trong phòng, ánh mặt trời lại chiếu vào bên trong, không đốt than cũng ấm.
Hoa Dương cầm lò sưởi tay, đi dạo một vòng trong phòng, thấy Triều Vân muốn dọn dẹp bàn làm việc, nói: "Trước tiên không vội, đợi lát nữa ta còn phải viết thư cho cô mẫu."
Trong kinh thành người có thể khiến Hoa Dương gọi một tiếng cô mẫu chỉ có Trưởng công chúa An Nhạc.
Thuận Cảnh Đế tổng cộng có bốn muội muội, ba người trong đó đều chết trẻ vì bệnh, chỉ có Trưởng công chúa An Nhạc bình an sống sót.
Trưởng công chúa An Nhạc ba mươi tuổi, nhỏ hơn Cảnh Thuận Đế tròn hai mươi tuổi, Cảnh Thuận Đế hoàn toàn coi bà ấy là nữ nhi, mặc dù là huynh muội cùng cha khác mẹ nhưng khá cưng chiều.
Trưởng công chúa An Nhạc mười bảy tuổi đã xuất giá, hai mươi tuổi trở thành góa phụ, bà ấy cố chấp không muốn tìm Phò mã khác, lại không muốn đêm dài cô quạnh, dần dần nuôi nam sủng.
Có ngự sử đã cáo trạng Trưởng công chúa An Nhạc trước mặt Cảnh Thuận Đế, ông ta cho rằng đường đường là Công chúa lại đam mê nam sắc không ra thể thống gì, hy vọng Cảnh Thuận Đế ra mặt răn dạy.
Cảnh Thuận Đế là một người rất bao che, muội muội chỉ nuôi mấy nam sủng để bớt cô đơn, không có hại cho đất nước, vậy vì sao phải can thiệp.
Dưới sự dung túng của Cảnh Thuận Đế, Trưởng công chúa đã trở thành nữ nhân sống vui vẻ ung dung tự tại nhất cả kinh thành thậm chí là cả triều đại này.
Ngoài việc nuôi nam sủng khác thường ra, Trưởng công chúa An Nhạc còn giỏi vui chơi, bà ấy thích Hoa Dương nên hay mang những lễ vật nhỏ mới lạ hấp dẫn từ ngoài cung về cho nàng, tình cảm của hai cô cháu càng ngày càng thân thiết. Nếu không phải Thích hoàng hậu câu nệ thì Hoa Dương đã muốn đến phủ của cô mẫu ở lại một thời gian rồi, được chơi thoải mái.
Hoa Dương lại ngồi xuống rồi nhìn Triều Vân, bảo nàng ấy ra ngoài canh cửa.
Nàng muốn xin chỉ giáo của cô mẫu cách tránh thai, nội dung này tốt nhất không nên để nha hoàn nhìn thấy.
Bốn bức thư đều đã viết xong, cho vào bì thư dùng mực dấu niêm phong lại là được, Hoa Dương dặn Triều Vân đưa đến chỗ chương phụ, chờ cùng đưa cho dịch sai.
Một lúc sau, đột nhiên Trần Kính Tông nhớ tới, hỏi nàng: "Sắp Tết rồi, nàng không viết thư chúc tết Hoàng thượng và nương nương sao?"
Hoa Dương: "Viết rồi, lúc này có lẽ đã đến kinh thành."
Trần Kính Tông nhìn gương mặt lạnh nhạt của nàng rồi hỏi: "Viết cho Trưởng công chúa chưa?"
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không phủ nhận.
Trần Kính Tông mỉm cười, có chút tiếc nuối: "Nếu Trưởng công chúa có cách, trước khi chúng ta rời kinh thành, bà ấy nên đến thăm và lấy ít kinh đến."
Hoa Dương nhắm mắt làm ngơ, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho hắn.
Từ đó trở đi, Trần Kính Tông bắt đầu mong đợi thư từ kinh thành, đáng tiếc đến Tết dịch sai cũng muốn nghỉ, có lẽ thư của Trưởng công chúa phải năm sau mới nhận được.
Đêm giao thừa, chỉ có tiếng pháo hoa hết đợt này đến đợt khác trong nhà những người khác trên trấn, mọi người Trần gia ăn một bữa cơm tất niên vô cùng đơn giản.
Cơm nước vẫn như cũ, nhưng sự bi thương trong lòng mọi người đã lắng xuống, so với hoài niệm lão thái thái, tất cả mọi người càng mong đợi một năm mới hơn.
Về đến Tứ Nghi đường, Hoa Dương ngâm chân, chuẩn bị ngủ.
Trần Kính Tông cũng ngâm xong rồi bảo Triều Vân cứ lui xuống nghỉ ngơi, không cần tắt đèn.
Hoa Dương nằm trong chăn nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Trần Kính Tông ngồi khoanh chân bên giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng: "Lần trước nàng tặng ta khăn tay, có đi có lại, ta cũng đã chuẩn bị một món quà chúc mừng năm mới cho nàng."
Hẳn là Hoa Dương rất mong đợi, nhưng lúc này Trần Kính Tông lại có vẻ mặt nghiêm túc nhưng những lời nói ra đều là những lời nói hạ lưu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!