Nhóm của Mặc Thiên rời khỏi biệt thự.
Đến lượt Mạnh Đại Long lo lắng không yên.
Hắn nghe Mặc Thiên nói có thể tính ra chỗ cây thuốc ở đâu, lúc đó không mấy tin, nhưng việc con nhóc này biết rõ cha mẹ của Đại Tôn và Nhị Tôn bị chính hai đứa làm tức c.h.ế. t thì thật sự khiến hắn bất ngờ.
Đại Tôn và Nhị Tôn vốn là dân tỉnh khác, hồi trẻ không nên thân, đánh nhau, lừa đảo, trộm cướp đủ cả, vào tù ra khám không ít lần.
Sau này Mạnh Đại Long phát hiện hai tên này tuy ngu ngốc, nhưng rất nghe lời, bảo làm gì là làm nấy, gan cũng lớn.
Vậy nên hắn mới thu nhận về làm việc.
Quá khứ của bọn họ gần như không ai biết.
Mặc Thiên chỉ vừa mới đến Thanh Lâm, có thể tìm đâu ra thông tin này?
Mạnh Đại Long nghĩ tới đây, trong lòng bắt đầu cảnh giác.
Nếu con nhóc này thực sự tìm ra được đám Tử Ngọc thảo kia thì sao? Nhỡ nó hái hết rồi trốn mất thì thế nào?
Lúc này, Trương Thành Thiên – Trương thiên sư – đi đến bên cạnh hắn:
"Ông Mạnh, tôi muốn đi theo xem thử. Con nhóc đó định tìm Tử Ngọc thảo kiểu gì. Tôi không tin nó có bản lĩnh ấy. Loại cỏ đó nhìn thấy nhưng không chạm được, nhất định có cao nhân bày trận giữ lấy, muốn lấy được thì phải phá trận. Lỡ nó làm bậy, phá hỏng cả thì nguy to."
Lời hắn nói đúng ý Mạnh Đại Long.
Dù sao lúc nãy hắn đã tuyên bố không đi, nên cũng không tiện tự đánh mặt mình.
Có Trương Thành Thiên theo giám sát, hắn yên tâm hơn nhiều.
Mạnh Đại Long gật đầu:
"Vậy làm phiền Trương thiên sư. Tôi sẽ cho hai người đi cùng bảo vệ ngài."
Nói rồi, hắn đảo mắt khắp phòng.
Ánh nhìn rất nhanh rơi xuống người Đại Tôn và Nhị Tôn.
Hai người lập tức hoảng hốt!
Vừa mới thoát c.h.ế. t hôm qua, chạy trốn khỏi tai nạn xe. Giờ trời âm u mưa gió như đêm tối, lại bắt họ leo núi? Có khác gì đòi mạng đâu!
Hai người vội chắp tay cầu xin:
"Ông chủ, ông chủ, chúng tôi—"
"Các cậu cứ đi theo đi. Coi như chuộc tội. Lần trước đi theo thiếu gia chẳng làm nên trò trống gì, chỉ khiến thiếu gia bị thương. Lần này ráng làm tốt, chăm sóc thiên sư thật tốt, đảm bảo ông ấy trở về an toàn!"
Đại Tôn, Nhị Tôn: ……
Hai gương mặt tái mét, mồ hôi lạnh toát ra.
Mạnh Đại Long chẳng thèm quan tâm hai người có bằng lòng hay không, xoay người lên lầu đi ngủ bù.
Hai tên tướng quân Hừ -Ha bĩu môi đầy oan ức, quay sang Mạnh Thanh Sơn:
"Thiếu gia, hu hu, chúng tôi đi chuyến này liệu có còn đường về không? Chúng tôi không nỡ xa thiếu gia đâu!"
Hai người lôi thôi khóc lóc, đánh trống mà không mưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!