Chương 1: (Vô Đề)

Trên núi Đại Đạo, có một đạo quán tên là Đại Đạo Quán.

Một tòa đạo quán cũ kỹ hai tầng đứng cô độc trên đỉnh núi, màu sắc nguyên bản đã phai nhạt từ lâu, chỉ còn lại một màu xám xịt.

Trước tượng thần trong đạo quán, một lão đạo sĩ đang quỳ trên bồ đoàn, ánh mắt đầy tuyệt vọng khi nhìn tiểu cô nương đang ngồi xếp bằng bên cạnh.

"Đồ nhi, sư phụ sắp c.h.ế. t rồi… bỏ cái lò luyện đan của con xuống, nói chuyện với vi sư một chút đi!"

"Người đừng vội chết."

Mặc Thiên không ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp một câu.

Trong tay nàng đang cầm một cái đỉnh nhỏ bằng đồng xanh, bên trong tỏa ra từng làn khói mờ ảo, thỉnh thoảng còn lóe lên một tia kim quang.

"Đan dược kéo dài tuổi thọ sắp ra lò rồi, ăn xong là người có thể sống thêm một năm nữa."

Chân nhân Sài: …

Để vi sư c.h.ế. t đi có được không…

Hai mươi năm trước, Chân nhân Sài khi ấy đã chín mươi tuổi, tình cờ nhặt được đứa trẻ này dưới chân núi, bên bờ sông Đại Đạo. Ông hỏi quanh làng, nhưng ai chịu nhận nuôi nó cũng chỉ vì muốn biến nó thành con dâu nuôi từ bé. Lão già ông không nỡ, cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải mang nó về núi.

Lẽ ra đến tuổi trăm, ông đã có thể quy tiên, nhưng cô nhóc này cứ như thần tiên giáng trần, chẳng biết nghiên cứu kiểu gì mà luyện ra được đan dược kéo dài tuổi thọ. Hết lần này đến lần khác, nàng kéo dài mạng sống của ông, khiến ông phải sống đến tận một trăm mười tuổi!

Chân nhân Sài thực sự không chịu nổi nữa…

"Đồ nhi, sư phụ đã ở lại với con thêm mười năm rồi, mười năm đấy! Vì con mà tu vi của vi sư chẳng tiến bộ nổi. Hôm nay con đã hai mươi tuổi, không còn nhỏ nữa, làm ơn đi, tha cho sư phụ, để vi sư được thành tiên đi…"

Chân nhân Sài đầy oán trách, giọng điệu không nhịn được mà có chút nặng nề hơn.

Nói xong, ông thấy Mặc Thiên chậm rãi đứng dậy, không nói một lời nào mà bước thẳng ra ngoài đạo quán.

Ê ê ê, đồ nhi— Chân nhân Sài bỗng thấy lạnh sống lưng.

Hỏng rồi, có khi nào ông đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé của con bé không?

Vì viên đan dược này, nó đã bận rộn suốt nửa năm, vẽ bùa, hái thuốc, gần như lột trọc nửa ngọn núi này.

Chân nhân Sài thấy áy náy, vội vàng gọi lại,

"Đồ nhi, có gì chúng ta từ từ thương lượng, con đừng đi mà!"

Nghe vậy, Mặc Thiên dừng bước.

Nàng quay đầu lại, sắc mặt không chút d.a. o động, thản nhiên nói:

"Sư phụ, con ra ngoài đào mộ cho người, để tránh sau này t.h. i t.h. ể người thối rữa trong đạo quán."

Chân nhân Sài: …

Hóa ra là ông đã

- lo lắng quá mức…

Ông xoa xoa trái tim nhỏ bé bị tổn thương của mình, rồi đột nhiên lại thấy lo cho dân chúng dưới núi.

Con nhóc này mà xuống núi thì nó vui rồi, nhưng dân làng dưới kia có khi phải chịu khổ…

Chân nhân Sài thở dài một hơi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!