Hứa Lang cảm giác cánh tay bên hông của mình càng ngày càng siết chặc, chặc đến nỗi cậu cảm thấy khó chịu, nhưng mà nếu đẩy hắn ra thì sẽ khiến cho Tống Dịch Hành một lần nữa lâm vào điên cuồng.
Cúi đầu nhìn nhìn Tống Dịch Hành đang chôn đầu vào cổ mình, cơ thể to lớn gần như gấp đôi so với cậu kia cứ như đang chôn vào lòng nguc của cậu luôn vậy, mái tóc mềm mại ở trên mặt nhẹ nhàng quét qua, Hứa Lang há miệng thở d0c,
"Chúng ta có thể đổi tư thế một chút được không? Anh ôm em có hơi chặc."
Sau khi nghe được lời nói của Hứa Lang, cánh tay Tống Dịch Hành quả nhiên buông lỏng ra, sau đó nằm cả người lên cơ thể của cậu, Hứa Lang chống đỡ không nổi cơ thể của Tống Dịch Hành, cứ như vậy nằm ở trên giường, hô hấp giao triền.
Tống Dịch Hành duỗi tay sờ sờ mặt của Hứa Lang, động tác ôn nhu, sau đó chỉ thấy con ngươi của hắn một thâm, đôi môi hắn cường ngạnh chạm vào môi của cậu.
Một trận mưa rền gió dữ, Hứa Lang bị hôn đến đến thở không nỗi, trước mắt bắt đầu thấy đầy sao vây quanh, cậu duỗi tay đẩy đẩy Tống Dịch Hành, nhưng được đến lại là một trận mưa rền gió dữ tiếp theo.
Sau một lát, hai người dứt ra, Hứa Lang nghiêng đầu, đỡ nguc há mồm thở d0c.
Đôi mắt Tống Dịch Hành đỏ đậm nhìn Hứa Lang, đôi chân đặt ở cuối giường bắt đầu run rẩy.
Em ổn chưa? Tiếng nói trầm thấp khàn khàn của Tống Dịch Hành làm Hứa Lang kinh ngạc, tâm lý của cậu vậy mà cảm thấy có một tí khủng hoảng, xem bộ dáng này của hắn, không giống như là muốn làm chuyện ấy, càng giống như là muốn nuốt chửng cậu hơn.
Nhìn thấy Hứa Lang không còn há miệng thở d0c nữa, Tống Dịch Hành lại đè ép lên.
Sa mạc khô hạn bị từng cơn gió lớn cuốn lên, một hồ nước duy nhất nơi đây cũng bị gió cuốn lên trời, tiếp theo lại bị cuốn từ bầu trời về nơi xa, lặp lại tuần hoàn, kéo dài không dứt.
Đèn trong phòng sáng lên không biết bao lâu, trong lúc mơ màng cũng không biết là ban ngày hay ban đêm, Hứa Lang mệt đến độ không mở nổi mắt, cậu nhìn Tống Dịch Hành không ngừng phập phồng trong tầm mắt, trong miệng phát ra vài tiếng hừ hừ không rõ.
Thanh âm khàn khàn, ngữ điệu dài lâu, câu nhân, giống như đuôi mèo nhẹ nhàng quét qua th4n thể của Tống Dịch Hành, nơi sa mạc đang nổ lực điều động bão cát kia, kích động một cái, lại cuốn hồ nước kia lên tới rồi chân trời.
Hứa Lang lúc này là hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào nữa, chỉ có thể lúc mộng lúc tỉnh mà cảm nhận Tống Dịch Hành.
Trong lúc hôn mê, Hứa Lang hình như mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, chỉ có một người Tống Dịch Hành, cậu nhìn Tống Dịch Hành đi làm, tan tầm, phát huy tư thái ôn tồn lễ độ vô cùng nhuần nhuyễn, thẳng đến có một ngày, trong khu biệt thự đã xảy ra một vụ án giết người liên hoàn khiến người ta sợ hãi.
Người chết đều là nữ giới.
Biểu tình của Tống Dịch Hành khi nhìn đến thi thể nữ vô cùng cố chấp đáng sợ, giống như một con rắn đang phun nọc độc, máu lạnh vô cùng.
Vì thế cậu càng thêm chú ý hơn người đàn ông có diện mạo soái khí, ôn nhu, nhưng mà nội tâm lại có một chút bi3n thái này.
Rốt cuộc có một ngày, cậu thấy được bộ dáng tên sát thủ liên hoàn kia, hơn nữa còn bị hắn bắt cóc đến một căn phòng.
Cả căn phòng bị một chiếc giường lớn chiếm cứ, một bóng đèn dây tóc trên trần nhà chiếu lên chiếc còng tay làm cho nó sáng lên lấp lánh.
Hung thủ ném Hứa Lang lên giường, sau đó, cơ thể hắn cũng đè lên.
Trong lúc mơ hồ, ánh đèn trong mắt cậu cứ sáng lấp lánh, từ lúc ban đầu giãy giụa phản kháng, cho đến sau đó bắt đầu thuận theo.
Rốt cuộc, hung thủ trừ bỏ một mặt hung ác, còn có một mặt ôn nhu.
Sự ôn nhu đó làm Hứa Lang từ từ mê muội, đối mặt hung thủ cũng đã dần dần không còn sợ hãi như ngày xưa, thay thế đó chính là tim đập gia tốc, mặt đỏ tai hồng.
Cậu phát hiện chính mình có thể đã mắc phải hội chứng Stockholm, cậu yêu hung thủ.
Cậu yêu phải một tên hung thủ giết người cực hung cực ác, tội ác tày trời.
Vì thế cả ngày Hứa Lang chỉ lấy nước mắt rửa mặt, thần sắc dần dần tiều tuỵ, cơ thể cũng không tốt bằng lúc trước.
Hung thủ luống cuống, hắn liều mạng mà cho Hứa Lang ăn nhiều đồ ăn đầy chất dinh dưỡng, nhưng thức ăn ăn vào đều bị ói ra, Hứa Lang càng thêm tiều tuỵ, thậm chí gầy yếu chỉ còn da bọc xương.
Hứa Lang nằm ở trên giường, nhìn hung thủ từ lúc bắt dầu không cạo râu, đến lúc sau đáy mắt xanh tím, cuối cùng trở thành một con người không khác gì mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!