Thẩm Gia Gia cảm thấy mình hẳn là đang ảo giác, liền giơ tay tự tát vào mặt một cái.
Tạ Thừa Phong do nhiều ngày không ăn uống, chỉ nhờ nhân sâm duy trì sinh lực, lúc này thân thể vô cùng suy yếu, phản ứng chậm hơn thường ngày, động tác giơ tay chậm vài nhịp, không kịp ngăn cô.
Hắn đành xoa xoa mặt cô, "Ngốc gì thế."
Thẩm Gia Gia không thấy đau, cười nhìn hắn, "Chàng tỉnh rồi."
"Ừ."
Cô đứng dậy định đi ra ngoài, Tạ Thừa Phong nắm chặt tay cô, lặng lẽ nhìn.
Thẩm Gia Gia cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ, "Ta... ta đi gọi người."
Tạ Thừa Phong buông tay cô.
——
Thẩm Gia Gia ra ngoài báo tin cho đám gia nhân đang chờ đợi. Nghe tin tiểu chủ tỉnh lại, có kẻ mừng đến phát khóc, có người niệm Phật, kẻ chạy đi mời lang trung, người vội vàng báo tin cho chủ nhân, còn có mấy tên láu cá bàn nhau ai sẽ vào cung báo tin
- đây là dịp kiếm chác béo bở.
Thẩm Gia Gia nghĩ phủ Trưởng công chúa sắp náo loạn, cô không tiện ở lại. Hơn nữa khóc sưng cả mắt, cũng ngại gặp người, bèn cáo từ quản gia rồi lặng lẽ về.
Quả nhiên như dự đoán, cả phủ Trưởng công chúa nhộn nhịp suốt ngày. Thái hậu trong cung nghe tin cháu tỉnh lại, định đến thăm, may được Hoàng thượng ngăn lại. Lão thái thân vốn yêu quý đứa cháu này, nếu gặp mặt ắt khóc lóc thảm thiết. Một người vừa tỉnh dậy, một người già yếu, tốt nhất đợi Tạ Thừa Phong khỏe hơn rồi hãy gặp.
Trưởng công chúa vừa tỉnh dậy, nghe tin nhi tử đã tỉnh, mừng suýt ngất lần nữa. Bà nắm tay nhi tử xem đi xem lại, vừa khóc vừa cười.
Những ngày Tạ Thừa Phong nằm liệt, mỗi ngày đều có người xoa bóp chân tay, nên hôm nay tỉnh dậy chỉ nghỉ ngơi một lúc đã có thể đi lại. Tinh thần hắn rất tốt, uống thuốc xong liền cùng phụ mẫu dạo vườn.
Trò chuyện một lát, Tạ Thừa Phong nhắc đến việc tỉnh lại nhờ Thẩm Gia Gia, hỏi: "Thẩm Gia Gia đâu?"
Trưởng công chúa đáp: "Nàng ấy về rồi, con yên tâm, mẫu thân đã chuẩn bị lễ hậu tạ."
Tạ Quýnh lại nhắc nhở nhi tử: "Đã bảo rồi, không được tùy tiện gọi tên tự của cô nương nhà người ta, thất lễ."
Tạ Thừa Phong cười: "Cũng không hẳn thất lễ. Nàng là người con muốn cưới, vị hôn thê tương lai của con, tất nhiên con gọi được tên."
Trưởng công chúa dừng bước, ngạc nhiên nhìn con: "Con không phải không muốn sao? Sao thay đổi nhanh thế?"
"Bây giờ khác lúc trước. Giờ con chỉ muốn cưới nàng."
Thấy ánh mắt con trai dịu dàng chưa từng có, Trưởng công chúa biết thằng bé thực sự đã động lòng. Bà đau đầu: "Con cũng biết bây giờ khác lúc trước? Trước kia bảo xung hỉ con không nghe, giờ con tưởng muốn cưới ai thì cưới? Dù mẫu thân và phụ thân con đồng ý, cũng phải hỏi ý cửu cửu và ngoại tổ mẫu của con trước đã."
"Con sẽ tự thưa chuyện với họ."
"Con..." Trưởng công chúa chỉ vào mặt nhi tử, nghiến răng: "Con sinh ra là để đòi nợ ta."
Tạ Quýnh tò mò hỏi con: "Thẩm Tam Nương kia rốt cuộc đã dùng phép gì khiến con mê mẩn thế?"
"Nếu không có nàng, giờ con đã là xác chết rồi. Ân cứu mạng, chẳng phải nên lấy thân báo đáp sao?" Tạ Thừa Phong nói rất đỗi hiển nhiên.
Trưởng công chúa sửng sốt, ừm... cũng có lý?
Hai người không dám nhận lời của nhi tử, cũng không nỡ cự tuyệt. Đêm đó, khi chỉ còn hai người, Trưởng công chúa cuối cùng nhượng bộ, than thở: "Chắc Nguyệt lão say rượu khi quấn chỉ hồng, vô tình buộc hai người bọn họ vào nhau, khiến nó dù hóa chim cũng gặp được Thẩm Tam Nương. Đã là nhân duyên trời định, chi bằng thuận theo ý trời. Ta cũng chỉ mong nhi tử được hạnh phúc, cớ gì phá hôn nhân của nó để mẫu tử sinh hiềm khích.
Vài hôm nữa ta sẽ vào cung thưa chuyện với Thái hậu."
Tạ Quýnh nói: "Theo ta, chi bằng ngày mai kêu bà mối đến nhà họ Thẩm, xem tuổi hai đứa trước. Nếu hợp tuổi, trước mặt Thái hậu cũng dễ nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!