Chương 28: Một đợt ám sát

Đạo quán Ngọc Tiêu

Tay vẫn cầm đũa, Thẩm Gia Gia trầm tư chưa đáp. Thẩm bổ khoái thấy vậy, bèn hỏi:

"Làm sao vậy? Tam nương cho rằng đạo quán kia có điều khả nghi chăng? Quan nha đã cử người đến xét hỏi, cũng chẳng thấy dấu hiệu đáng ngờ gì cả."

"Phụ thân," nàng nhẹ giọng đáp, "con đang suy nghĩ, vị lang y giang hồ kia, lời hắn nói liệu có mấy phần là thực?"

"Ơ?" Thẩm bổ khoái ngạc nhiên.

"Con từng nghe người ta nói, kẻ muốn dối người, phải đem thật giả đan xen, mới dễ khiến người khác tin là thật. Lời cung khai của Dương Phảng về diễn biến vụ án thì đều đúng cả, nhưng riêng chuyện vị lang y nọ – thực giả khó phân. Có khi nào, đó lại là bịa đặt, mà các người lại tin là thực?"

"Tam nương muốn nói, tên tiểu tử kia bịa ra chuyện lang y, kỳ thực chưa từng có kẻ ấy? Thế thì thứ thuốc hắn dùng, từ đâu mà có?"

"Con cũng chẳng dám chắc. Chỉ là trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn. Loại độc dược có thể giết người trong chớp mắt, đến cả những người từng trải cũng chưa từng nghe qua – cớ sao một kẻ giang hồ tầm thường lại tùy tiện đem bán chỉ vì ít bạc? Nếu quả thật có kẻ như vậy, tất chẳng phải lần đầu y bán độc dược. Vậy thì vì sao trước nay chưa từng có vụ án tương tự?"

"Phải a, chưa từng nghe đến." Thẩm bổ khoái gật đầu, "Sau vụ án, quan nha có đến Đại Lý Tự dò tra hồ sơ cũ. Những cái chết tương tự phần nhiều do ăn nhầm cá nóc, hoặc trúng độc mã tiền, ô đầu… Còn loại độc mãnh liệt như lần này, nguồn gốc lại không rõ ràng, quả thật chưa từng có tiền lệ. Vụ án này, đúng là chỗ nào cũng thấy quái dị."

Ông càng nghĩ càng mê muội, cau mày lắc đầu, một lát sau lại nói:

"Nhưng cũng không đúng. Dương Phảng cớ gì phải nói dối? Dù sao hắn cũng khó thoát tội chết, lẽ nào lại vì muốn bảo vệ kẻ thật sự cung thuốc độc cho hắn?"

"Có lẽ chính là như vậy."

Thẩm bổ khoái nghe thế, chẳng kịp ăn nốt bữa cơm, vội vàng lấy đao, nói: "Ta phải đến nha môn một chuyến!"

Chưa đầy một canh giờ sau, ông trở về, sắc mặt đen lại, nói với Thẩm Gia Gia:

"Dương Phảng sợ tội mà tự vẫn rồi!"

Thẩm Gia Gia lắc đầu than thở: "Phụ thân, vậy hay là ngày mai, chúng ta thử đến đạo quán Ngọc Tiêu xem sao?"

Chu mẫu vừa về nhà, nghe tin trượng phu lại định dắt nữ nhi đi truy tìm nguồn gốc độc dược, thì không khỏi lắc đầu thở dài:

"Ông thôi đừng nói mấy chuyện giết chóc chém giết ấy với Tam nương nữa được không? Nó bây giờ đến chuyện hôn sự còn chẳng yên."

Từ ngày bị cô cô nổi giận bỏ đi, về nhà lại đem chuyện Thẩm Gia Gia rêu rao khắp xóm. Thế nên hàng xóm láng giềng giờ nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường. Mối mai nghe đến tên nàng thì né tránh. May mắn lắm mới có kẻ dạm hỏi, ai ngờ lại là một ông lão sáu mươi tuổi muốn tìm người tái giá, khiến Chu mẫu tức đến tím mặt.

Thẩm bổ khoái nghe vợ oán trách thì hừ lạnh:

"Vụ án này được phá, Tam nương chẳng phải đã được quan phủ thưởng hai mươi lượng đó sao? Nó kiếm tiền còn giỏi hơn cả hai chúng ta cộng lại! Có bạc trắng trước mặt mới là lẽ phải. Thiên hạ dị nghị làm gì? Theo ta, những kẻ bêu rếu ngoài kia còn lâu mới xứng với con gái ta. Hơi đâu mà chấp."

"Thì ta cũng không nói lại ông," phu nhân thở dài, "Nhưng cứ thế mãi cũng chẳng được. Tam nương dù gì cũng là nữ nhi, tương lai còn phải xuất giá."

"Yên tâm, ta đã có chủ ý. Sau này tìm một nhà thanh bạch, nghèo cũng được, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính. Rồi cưới rể về nhà, đỡ để Tam nương xuất giá mà phải chịu thiệt."

"Chỉ mong có người như thế…"

Đạo quán Ngọc Tiêu ở phía tây bắc thành. Hôm sau, vừa rạng đông, Thẩm bổ khoái thuê một cỗ xe bò, cùng con gái lên đường, đi khoảng ba mươi dặm thì thấy một đạo quán nho nhỏ ẩn trong rừng cây lá vàng xơ xác. Đạo quán tuy không lớn, nhưng tường xanh mái ngói sạch sẽ, dáng vẻ thanh tịnh. Ngoài cửa có vài cỗ xe ngựa đỗ lại, mấy tiểu thương đã bày sạp bán hương đèn pháp khí, lại có cả hàng ăn vặt.

Thẩm Gia Gia bước xuống xe, mua một cái hồ bính (bánh nướng nhân mặn), bốc lấy lớp mè trên bánh cho vẹt ăn.

Thẩm bổ khoái biết rõ nàng lấy cớ mua bánh để dò hỏi, nhưng thấy nàng chiều chuộng con chim kia quá mức, vẫn không khỏi càm ràm:

"Con cứ quen chiều nó như thế đó!"

Lời ấy khiến Tạ Thừa Phong trong lòng khoái chí, ăn lại càng ra dáng hưởng thụ.

Thẩm Gia Gia quay sang hỏi tiểu thương:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!